Đọc Tiểu Thuyết „AI LÀM ĐƯỢC“ của HỒ BIỂU CHÁNH

 

Nguyễn Thanh Liêm

 

Văn học chữ Quốc Ngữ đă được thành h́nh ở Miền Nam ngay từ hạ bán thế kỷ XIX với Petrus Trương Vĩnh Kư và Paulus Huỳnh Tịnh Của. Nhờ công của hai ông, chữ Quốc Ngữ bành trướng nhanh chóng trong dân gian. Với sự bành trướng của chữ Quốc Ngữ và phương tiện in ấn mới, phong trào đọc tiểu thuyết càng ngày càng lan rộng. Tiểu thuyết trở thành món tiêu khiển rất ăn khách ở Miền Nam vào đầu thế kỷ XX. Các báo chí, các nhà in, và nhà xuất bản đều đói tác phẩm tiểu thuyết. Khởi đầu là những tiểu thuyết dịch, phần lớn là truyện Tàu, rồi đến những sáng tác của người Việt. Một trong những tiểu thuyết gia nổi tiếng trong thời kỳ mở đầu này là Hồ Biểu Chánh. So với các tiểu thuyết khác cùng thời th́ tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh có tính cách mới mẻ hơn và hấp dẫn hơn.

Với tác phẩm đầu tiên, „U T́nh Lục“, thành h́nh năm 1909 và xuất bản năm 1913, Hồ Biểu Chánh c̣n chịu ảnh hưởng truyện Nôm trong cách dùng thể văn lục bát trường thiên như Đoạn Trường Tân Thanh hay Lục Vân Tiên. Tuy vậy mầm mới mẻ của tiểu thuyết của ông cũng đă khởi sắc qua bối cảnh (câu chuyện xảy ra ở Việt Nam, nhất là ở quê hương G̣ Công của ông ở Miền Nam), qua cách dàn dựng cốt truyện (plot) cũng như qua văn tự (dùng chữ Quốc Ngữ). U T́nh Lục chỉ củ ở thể văn (thể lục bát trường thiên) và ở một số các từ ngữ và lối diễn tả trong một số câu thơ mà nghe qua ta thấy tương tự như truyện Kiều, như trong hai câu sau đây:

                        „Cúc-Hương trở gót trướng hoa,

                        Ruột g̣ chín khúc, lụy sa đôi hàng.“      

Nhưng đến tác phẩm „Ai Làm Được“, ra đời liền sau U T́nh Lục, th́ Hồ Biểu Chánh đă là một tiểu thuyết gia loại mới hẳn.

Ai Làm Được  là quyển tiểu thuyết đầu tiên viết theo thể văn xuôi bằng chữ Quốc Ngữ. Bản thảo đă thành h́nh hồi năm 1912 lúc Hồ Biểu Chánh c̣n làm kư lục ở Cà Mau, nhưng phải đến năm 1922 tác phẩm tiểu thuyết đầu tay này mới chính thức ra đời sau khi đă được ông nhuận sắc. Ai Làm Được là tiểu thuyết viết theo kỷ thuật mới, nghĩa là viết theo cách viết tiểu thuyết của Pháp, chớ không viết theo kiểu truyện Tàu (chương hồi tiểu thuyết), hay kiểu truyện Nôm của các nhà nho Việt Nam xưa (viết theo thể lục bát trường thiên) như Nguyễn Du hay Nguyễn Đ́nh Chiểu. Hồ Biểu Chánh thành công ngay với tác phẩm đầu tiên theo loại mới này. Liền sau Ai Làm Được là một loạt 15 quyển tiểu thuyết khác của ông được xuất bản trong những năm kế tiếp trong thập niên1922-29. Điều này cho thấy độc giả rất ưa thích loại tiểu thuyết mới này của ông.

So với truyện Tàu c̣n rất ăn khách trong thời gian này th́ Ai Làm Được tỏ ra mới lạ và hấp dẫn hơn nhiều. Trước hết là mới trong bối cảnh của câu chuyện. Đây là câu chuyện xảy ra ở Miền Nam Việt Nam, ở ngay tại Cà Mau, chớ không phải ở một nơi xa xôi nào bên Trung Quốc. Và chuyện xảy ra ngay trong thời gian gần đây chớ không phải chuyện xảy ra hồi xửa hồi xưa nào, với những nhân vật là người Việt Nam, và những sinh hoạt quen thuộc trong xă hội Miền Nam (Nam Kỳ Lục Tỉnh) vào khoảng thập niên cuối cùng của thế kỷ XIX. So với truyện Tàu dịch ra tiếng Việt, và với các truyện Nôm xưa, bối cảnh của Ai Làm Được hoàn toàn mới mẻ với tính cách phong tục (hay môi trường văn hóa/xă hội) của nó. Và đó là điểm hấp dẫn đầu tiên của quyển tiểu thuyết mới này.

Kế đó và quan trọng hơn nữa là cách dàn dựng cốt chuyện của Hồ Biểu Chánh. Phần đông truyện Tàu đều theo mẫu dựng mấu chốt chung của câu chuyện tựa trên những thử thách (challenges) bên ngoài để cho người anh hùng (nhân vật chánh) phải đương đầu và vượt qua những thử thách đó. Thử thách càng nhiều, càng lớn th́ sự chiến thắng của người hùng càng vẻ vang và câu chuyện càng lôi cuốn hấp dẫn. Kết thúc câu chuyện là sự chiến thắng của người anh hùng, của người quân tử, của lẽ phải và luân lư đạo đức, với sự thỏa măn của đọc giả. Loại chuyện tạo xúc động tựa trên những thử thách bên ngoài đó (loại melodrama) có cái hay của nó nhưng chưa nói hết được tấn kịch sâu sắc của con người trong loại drama. Ở đây không những có thử thách bên ngoài mà c̣n có xung đột giữa những tính t́nh khác nhau của các nhân vật và những mâu thuẫn bên trong tâm lư của các nhân vật chính. Từ những xung đột, những mâu thuẫn đó câu chuyện thường ẩn chứa nhiều ngang trái, éo le, gây nhiều xúc động trong ḷng độc giả. Cũng từ những xung đột, mâu thuẫn ngang trái, éo le đó mà câu chuyện xảy ra, và diễn tiến một cách hợp t́nh, hợp lư, đưa dần đến đỉnh cao nhất (climax) của câu chuyện để kết thúc. Mấu chốt của câu chuyện trong Ai Làm Được là những xung đột, mâu thuẫn đó, những xung đột, mâu thuẫn dẫn đến những éo le ngang trái trong đời. Xung đột giữa mẹ ghẻ độc ác và con chồng cương quyết trả thù cho mẹ ruột. Mâu thuẫn trong bổn phận làm con đối với cha và bổn phận trả thù cho mẹ. Xung đột giữa luân lư về danh dự, tiết hạnh và về chữ hiếu, v.v. . . Qua những mâu thuẫn, xung đột trong tâm lư nhân vật, Hồ Biểu Chánh đă khéo léo kích thích và gây nhiều cảm xúc mạnh trong ḷng người đọc khiến họ bị lôi cuốn vào câu chuyện từ đầu đến cuối. Câu chuyện diễn tiến như sau:

Có một phú ông tên Bạch Khiếu Nhàn, nhà ở gần chợ Cà Mau, góa vợ, sống một ḿnh trong ngôi nhà to lớn với mấy người gia nhân. Ông có một người con gái độc nhất đă gả cho ông Tri Phủ Lê Xuân Thới ở tại đó. Nhưng con gái ông không may đă ĺa đời sau khi sinh được một cô con gái đặt tên là Bạch Tuyết. Ông Tri Phủ th́ đă có thêm một người vợ lẽ là bà Nguyễn Thị Phường con của ông hương thân ở Đầm Dơi trước khi mẹ Bạch Tuyết chết. Bạch Tuyết sống với cha là ông Tri Phủ và bà mẹ ghẻ bây giờ đă chính thức trở thành bà Tri Phủ sau cái chết của mẹ cô. Bà này có nhan sắc, lanh lẹ, ở với ông Tri Phủ có một đứa con trai tên là Lê Xuân Sắc. Bạch Tuyết thường hay qua lại nhà ông Bạch Khiếu Nhàn để thăm viếng ông ngoại.

Câu chuyện bắt đầu vào một buổi chiều năm 1894 khi ông Nhàn vào quán cơm chú Lỳ ở chợ Cà Mau. Ở đây ông có dịp gặp một thanh niên, người ở Vĩnh Long, mồ côi cha mẹ, tên Phan Chí Đại, người thông minh, có chút học vấn, nhưng nghèo khổ đang muốn t́m việc làm ở Cà Mau. Mến tài Chí Đại và cũng thương cho t́nh cảnh của người thanh niên này, ông Nhàn đem Chí Đại về ở nhà ḿnh và xin cho Chí Đại một chân thơ kư trong văn pḥng ông con rể là quan Tri Phủ. Chí Đại rất có tư cách, làm việc mẩn cán, được mọi người thương mến, kính nể. Ban ngày Chí Đại đi làm bên phủ, buổi tối th́ về ở nhà Bạch Khiếu Nhàn. Chí Đại xem ông Nhàn như sư phụ của ḿnh, c̣n ông Nhàn th́ thương mến Chí Đại như cháu ruột của ông.

Bạch Khiếu Nhàn là người gốc ở Thừa Thiên. Từ ngày con gái chết ông buồn rầu không đi về Trung thăm mồ mả ông bà. Bây giờ có Chí Đại ông muốn nhờ Chí Đại trông coi nhà cửa để ông đi về nguyên quán chơi chừng vài tháng. Nhưng ông Tri Phủ Lê Xuân Thới th́ đề nghị nên để Chí Đại qua ở bên phủ trong thời gian ông Nhàn đi chơi, để tiện dạy thêm cho con trai ông chớ để Chí Đại ở một ḿnh bên đó th́ buồn chết chịu ǵ nổi. Ông Nhàn ch́u ư ông Tri Phủ và từ đó Chí Đại sang ở luôn bên phủ. Chí Đại thường thấy Bạch Tuyết nhưng không hề dám nh́n hay đến gần nói chuyện.

Bà Phủ là người tham lam, độc ác nhưng bề ngoài rất khôn khéo với chồng và con ghẻ. Bà luôn khéo léo ch́u chuộng, phục vụ cho ông chồng ghiền thuốc phiện, và lúc nào cũng tỏ vẻ thương yêu lo lắng cho cô con gái con riêng của chồng. Bà thấy ngày nào ông Nhàn, ông ngoại Bạch Tuyết, chết đi th́ gia tài đồ sộ của ông sẽ thuộc về Bạch Tuyết. Bà thèm muốn gia tài đồ sộ đó nên muốn xui chồng gả Bạch Tuyết cho cháu ruột của bà. Bà nhỏ nhẹ, thiệt hơn với chồng, khuyên chồng sớm làm theo ư muốn đó của bà. Bà muốn đặt ông Nhàn trước một sự đă rồi để khi trở về dù ông Nhàn có không bằng ḷng đi nữa th́ cũng không c̣n làm ǵ được. Ông Phủ nghe lời vợ, cho Bạch Tuyết biết là ông đă quyết định gả Bạch Tuyết cho anh Đồ, cháu ruột của bà Phủ. (Câu chuyện trở nên gay cấn bắt đầu từ đây).

Bạch Tuyết mạnh dạn phản đối quyết định của cha, không chịu về làm vợ anh Đồ, cô cũng nói rơ là cô chê chỗ đó. Thật ra th́ Bạch Tuyết từ chối v́ một lư do quan trọng hơn là chê chỗ đó nhưng mà cô không thể nói ra lư do đó được. Cô thầm biết âm mưu sang đoạt gia tài của người kế mẫu. Cô cũng biết là trước đây mẹ cô chết không phải v́ bệnh mà là v́ bị bà kế mẫu tráo thuốc độc giết chết. Việc ác độc này cha cô không hề hay biết ǵ cả. Cha cô lại rất thương yêu, rất nghe lời bà kế mẫu độc ác này. Cô ôm mối hận thù trong thâm tâm và quyết chí chờ cơ hội trả thù cho mẹ ruột. Đó là lư do thầm kín quan trọng khiến cô cương quyết từ chối cuộc hôn nhân.

Thấy việc ép gả Bạch Tuyết chưa có kết quả tốt, bà phủ xoay qua cách khác. Bà nói với chồng là v́ Bạch Tuyết đă có tư t́nh với người nào rồi nên mới từ chối cuộc hôn nhân do cha định đoạt. Bà tạo cơ hội để cho Bạch Tuyết phải có dịp đem thuốc cho Chí Đại uống, và nói chuyện với Chí Đại trước mắt đám gia nhân. Từ đó có tiếng x́ xầm về việc Bạch Tuyết lo thuốc men cho Chí Đại và hai người tṛ chuyện riêng với nhau. Chắc là họ có t́nh ǵ với nhau rồi. Từ tin đồn đó bà xui chồng đuổi Chí Đại đi. Ông phủ lúc nào cũng thấy bà có lư, luôn nghe lời bà. Chí Đại bị đuổi không một lời giải thích. Bị đuổi vô cớ, Chí Đại sợ ở lại Cà Mau sẽ c̣n nhiều chuyện không hay nên biên thơ cám ơn Bạch Khiếu Nhàn và đi về Sài G̣n t́m việc làm. Chí Đại đi là bà Phủ đă thành công một bước trong mưu tính của bà. Bà phải làm sao cho ông Phủ thấy là con gái ḿnh đă bị hư và muốn che dấu sự hư hỏng đó để người ngoài đừng biết th́ chỉ có cách là phải gả nó cho cháu bà càng sớm càng tốt. Chí Đại đi rồi th́ việc cho rằng Bạch Tuyết đă hư hỏng với anh chàng này càng được dễ dàng dựng nên. Ông Phủ liền nghe theo bà Phủ, chỉ thị thuộc hạ gắp rút chuẩn bị làm đám cưới cho Bạch Tuyết.

Bạch Tuyết cương quyết từ chối th́ bị ông Phủ đánh cho một trận đ̣n đích đáng về tội hư hỏng. Bạch Tuyết không cách ǵ minh oan dược. Nhờ bà mẹ ghẻ can thiệp, xin cho cô, ông Phủ mới không đánh nữa. Bạch Tuyết chẳng những không mang ơn bà mẹ ghẻ mà c̣n căm hận nhiều hơn. Bạch Tuyết khổ sở quá mà không biết làm sao, không c̣n biết cầu cứu với ai được. Cô định tự tử, nhưng nghĩ lại nếu chết rồi th́ c̣n ai để lo trả thù cho mẹ. Cô nghĩ đến việc thà trốn đi theo trai, thà mang tiếng xấu mà c̣n có thể trả thù được chớ ở lại đây th́ chắc sẽ chết vào tay bà mẹ ghẻ mà thù nhà không trả được. Nhân một hôm ông bà Phủ đi xa, cô lén trốn nhà ra đi. Trước khi đi cô có qua nhà ông ngoại định viết thơ để lại nhưng chỉ mới viết có mấy chữ ông ngoại rồi bỏ dở. Nhưng cô đă có cơ hội đọc thơ Chí Đại để lại cho Bạch Khiếu Nhàn. Qua thơ này cô biết Chí Đại đi về đâu, và do đó cô quyết ḷng đi theo Chí Đại.

Bạch Tuyết t́m gặp được Chí Đại ở Sài G̣n. Cô kể rơ t́nh cảnh đớn đau, nguy hiểm, cô đơn, bơ vơ của cô cho Chí Đại nghe, cô nói cho Chí Đại biết tâm sự thầm kín của cô trong vấn đề trả thù cho mẹ, cô mong ước được sự giúp đỡ của Chí Đại. Trong hoàn cảnh ngặt nghèo này cô chỉ c̣n biết trông cậy vào Chí Đại mà thôi, và cô mong được sống chung với Chí Đại. Thương cho thân phận của Bạch Tuyết lại đă từng mang ơn Bạch Khiếu Nhàn, tất nhiên Chí Đại phải hết ḷng lo cho Bạch Tuyết nhưng để cho Bạch Tuyết đi theo ở chung với ḿnh th́ thật là khó coi nếu không nói là tội lỗi. Chí Đại phân tích lợi hại, tốt xấu cho Bạch Tuyết nghe và khuyên nàng nên trở về Cà Mau để bảo toàn danh tiết. Nhưng Bạch Tuyết quả quyết thà tự tử chết chớ không thể về Cà Mau được. Cuối cùng Chí Đại đành phải để Bạch Tuyết theo, sống chung với ḿnh. Hai người sống với nhau và trở thành vợ chồng dù không chánh thức cưới hỏi. Nhưng cuộc sống của hai người vô cùng khổ cực. Chí Đại không t́m được việc làm vững chắc, vợ chồng thiếu trước hụt sau, nợ nần không trả nổi. Bạch Tuyết có thai, sinh con, nhưng con đau và chết đi v́ không tiền thuốc thang chạy chửa. Hoàn cảnh của họ thật vô cùng bi đát.

Sau gần bốn tháng đi chơi ở Huế, Bạch Khiếu Nhàn trở về Cà Mau mới hay việc Chí Đại bị đuổi và Bạch Tuyết đă trốn đi rồi. Ông đọc thơ Chí Đại và Bạch Tuyết và nghĩ có thể Bạch Tuyết đă theo Chí Đại lên Sài G̣n thành ra ông vội vă đi ngay lên Sài G̣n t́m cháu. Sau một thời gian khó nhọc t́m kiếm ông đă đến được chỗ ở đậu tồi tàn của hai người. Ông cho tiền trả nợ, mua sắm áo quần, giúp hai người làm hôn thú, rồi đưa hai người về Cà Mau. Ông hùn vốn với một người khách trú mua tàu lớn sang Ấn Độ Dương vớt ngọc điệp đem về bán ở bên Trung Quốc. Ông cho Chí Đại theo tàu điều hành công việc để Chí Đại có cơ hội gầy dựng sự nghiệp. C̣n Bạch Tuyết th́ ở nhà với ông. Nhưng bà Phủ đâu có để yên, bà lại xúi ông Phủ sang xin cho Bạch Tuyết về ở với ông bà. Trước lời cầu xin tuy hợp t́nh hợp lư của ông Phủ, ông Nhàn vẫn chưa chấp thuận. Nhưng Bạch Tuyết lại sợ rồi đây thế nào bà kế mẫu độc ác kia cũng t́m mọi cách ám hại nàng cho nên nàng phải một lần nữa trốn lên Sài G̣n để xa lánh bà mẹ ghẻ độc ác này.

Lần này th́ Bạch Tuyết phải sống một ḿnh ở Sài G̣n, nhưng cũng may là cô có mang theo được chút ít tiền và cô đă biết rành cuộc sống ở đây. Lần này cô cũng có cơ hội quen biết và giúp đỡ cho hai người bạn mà sau này họ sẽ trở thành đôi vợ chồng. Họ là những người bạn rất thân của cô, hết ḷng giúp đỡ cô trong cơn hoạn nạn về sau. Một người là Băng Tâm, một cô gái quê ở Vĩnh Long, nghèo khổ, bơ vơ lần đầu đến Sài G̣n, và một người là Lư Trường Khanh, nhà giàu có, và là chỗ quen biết với chồng cô từ trước. Cuộc sống của Bạch Tuyết ở Sài G̣n lần này tuy có đỡ hơn lần trước nhưng cũng vẫn rất khổ cực. Cô lại bị đau yếu phải nhờ đến sự chăm sóc tận tụy của Băng Tâm và Trường Khanh. Bà Phủ th́ không bao giờ chịu để cho Bạch Tuyết yên thân. Cái gia tài đồ sộ của ông Nhàn lúc nào cũng ám ảnh bà. Không cưới được Bạch Tuyết cho cháu bà th́ phải làm sao giết được Bạch Tuyết để may ra ông Phủ và con trai bà c̣n được hưởng phần nào cái gia tài đồ sộ đó. Bà đích thân lên Sài G̣n t́m gặp Bạch Tuyết, dùng lời ngon ngọt dụ Bạch Tuyết về Cà Mau sống với ông bà. Bạch Tuyết nhất định không chịu. Bà Phủ lật đật về Cà Mau xúi ông Phủ lên Sài G̣n bắt Bạch Tuyết về. Biết thế nguy, Bạch Tuyết nhờ Trường Khanh t́m chỗ ở khác để trốn lánh. Nhưng Trường Khanh chưa t́m được chỗ th́ ông Phủ đă lên tới. Lúc này Bạch Tuyết đau nhiều. Ông Phủ thuê ghe đưa Bạch Tuyết về Cà Mau với ông. Bạch Tuyết không trốn tránh nữa được, đành phải để cho ông Phủ bắt về thôi. Sợ Bạch Tuyết bị hại nên Băng Tâm nài nỉ xin được theo bên cạnh để săn sóc cho Bạch Tuyết. Bà Phủ không thích nhưng cũng không làm sao ngăn cản được. Khi Bạch Tuyết và Băng Tâm theo ông bà Phủ đi rồi th́ Trường Khanh cũng hối hả xuống Cà Mau t́m gặp ông Nhàn để thông báo mọi việc.

Ông Nhàn và Trường Khanh hết sức lo lắng cho số phận của Bạch Tuyết. Trường Khanh nghĩ kế đem Bạch Tuyết ra khỏi nhà ông bà Phủ, nhưng mưu kế bị bại lộ. Bà Phủ biết được bèn tương kế tựu kế cho gia nhân bao vây bắt Trường Khanh và Băng Tâm, vu cáo cho hai người thông đồng ăn trộm đồ nhà bà, kêu ông Phủ phải làm tờ tŕnh gắp rút giải họ lên ṭa để Bạch Khiếu Nhàn không kịp can thiệp, giúp đỡ. Giải quyết được Băng Tâm và Trường Khanh, bà Phủ bây giờ đă có đủ điều kiện và cơ hội để giết Bạch Tuyết. Bà tráo thuốc độc cho Bạch Tuyết uống cũng như bà đă làm trước đây cho mẹ ruột Bạch Tuyết. Biết thuốc của bà Phủ bưng vào là thuốc độc nên Bạch Tuyết không chịu uống. Bà Phủ bèn đóng chặt cửa pḥng, đè Bạch Tuyết xuống, định đổ thuốc vào miệng. Bạch Tuyết chống cự mănh liệt nhưng v́ đau yếu lâu ngày thành ra không chống nổi sức mạnh của bà Phủ. Nhưng vừa lúc bà Phủ đè được Bạch Tuyết để sắp sửa đổ thuốc vào th́ có người tông mạnh cửa pḥng, nhào tới kéo bà Phủ ra, giải thoát cho Bạch Tuyết. Người đó là Chí Đại, vừa về kịp đúng lúc để cứu Bạch Tuyết. Chí Đại không quên giữ kỷ chén thuốc độc để làm tang chứng tố cáo bà Phủ.

Chí Đại lên ṭa giải oan cho Trường Khanh và Băng Tâm, và nhờ trạng sư đầu đơn tố cáo bà Phủ. Bà Phủ bị ṭa tuyên án 8 năm cấm cố về tội giết người. Tri Phủ Trần Xuân Thới th́ bị bắt phải về hưu sớm. Ông hết sức ăn năn. Chí Đại đă thành công lớn lao trong chuyến đi vớt ngọc điệp ở Ấn Độ dương. Bạch Khiếu Nhàn vô cùng mừng rỡ. Trường Khanh và Băng Tâm làm lễ thành hôn ở đây với sự giúp đỡ của ông Nhàn. Chí Đại và Bạch Tuyết vui mừng sum họp, nhưng niềm vui chưa trọn th́ Chí Đại bỗng thấy bức thơ tuyệt mạng của vợ viết cho ḿnh mà chưa kư tên. Đọc thơ xong Chí Đại sợ quá nhưng may mà Bạch Tuyết chưa kịp tự tử. Chí Đại phải hết lời khuyên giải, cắt nghĩa thiệt hơn, Bạch Tuyết mới bỏ ư định đó. Câu chuyện kết thúc ở đây với cảnh mọi người vui vẻ sống hạnh phúc bên nhau.  

Ngoài sự hấp dẫn của câu chuyện, tâm lư các nhân vật cũng được khéo léo xây dựng để góp phần quan trọng vào tính logic của câu chuyện. Bà Phủ đẹp đẽ, lanh lợi, rất khéo léo bên ngoài nhưng bên trong vô cùng thâm độc, lúc nào cũng mưu tính giết người, đoạt của. Bên ngoài bà là người vợ hiền thục, hết sức lo lắng, ch́u chồng, là người mẹ ghẻ tốt lúc nào cũng để ư lo lắng cho con riêng của chồng, nhưng bên trong bà là người hết sức tham lam và vô cùng ác độc, có thể mưu tính làm bất cứ cái ǵ, kể cả giết người, để đoạt lấy sự sản gia tài của người khác. Ông Phủ th́ hiền từ nhưng lôi thôi, chỉ biết hưởng thụ (hút thuốc phiện), lúc nào cũng nghe lời bà Phủ, không hề biết những mưu toan và hành động gớm ghê của vợ. V́ chỉ biết nghe theo bà Phủ nên ông không biết được những đớn đau, khổ sở của con gái, ông không thấy và cũng không ngờ được sự nguy hiểm đến tính mệnh của Bạch Tuyết trước mưu toan hiểm độc của bà Phủ. Lại là người có học, biết trọng đạo lư Nho giáo nên ông phải nghe lời vợ mạnh dạn trừng trị đứa con gái bất hiếu, không nghe lời cha dạy lại mang tiếng hư hỏng, tư t́nh với trai.

Bạch Khiếu Nhàn là người giàu có, rất thương con cháu, nhất là thương Bạch Tuyết và sau này thêm Chí Đại. Ông cũng biết con gái ông bị bà Phủ thuốc chết nhưng ông không nuôi ư định trả thù mà lại muốn tha thứ hết. Khi Bạch Tuyết bày tỏ với ông ư muốn trả thù cho mẹ ruột của cô th́ ông cũng khuyên nên tha thứ chớ không tích cực giúp Bạch Tuyết trong vấn đề này. Ông rất thương yêu cháu ngoại và cũng rất thương Chí Đại. Thấy Chí Đại có học, có tài, có đức, nhưng không gặp thời ông đem về ở nhà, giúp Chí Đại t́m việc, và có ư thầm muốn gả Bạch Tuyết cho Chí Đại nhưng chưa tiện nói ra. Khi gặp được Chí Đại và Bạch Tuyết ở Sài G̣n, ông không hề có một lời trách móc hay phê phán ǵ về hành động của hai người. Ông lại vui vẻ, hết ḷng giúp đỡ hai người. Sợ Chí Đại có mặc cảm nghèo khó trước cô vợ giàu ông t́m cách giúp Chí Đại lập nên sự nghiệp. Chỉ tiếc là ông quá nhân từ và không có đủ thủ đoạn để giúp cháu ngoại đương đầu với mẹ ghẻ độc ác, tội lỗi. Bạch Tuyết, nhân vật chính của truyện, là một thiếu nữ thông minh, khá trí thức, biết lễ nghi, đạo lư, có ư thức và rất có ư chí. Biết mẹ bị d́ ghẻ giết, cô âm thầm mang mối thù trong tâm, quyết chí t́m cơ hội trả thù. Cô không độc ác, không đủ bản lĩnh làm chuyện hung dữ, không dự tính hại bà Phủ bằng những hành vi ám muội. Cô chỉ mong có cơ hội đưa vấn đề ra trước pháp luật để luật pháp trừng trị tội phạm một cách công minh. Nhưng điều kiện sinh sống của cô không cho phép cô làm theo như cô muốn. Ngược lại cô bị đặt trong hoàn cảnh thật éo le ngang trái. Cô bị bắt buộc phải sống dưới bàn tay vô cùng độc ác của bà Phủ. Là người sẽ có gia tài đồ sộ, cô là miếng mồi ngon của bà mẹ ghẻ tham lam. Hằng ngày sống bên cạnh bà Phủ chẳng khác nào sống dưới tay tử thần. Ai có thể bảo vệ được cho cô? Người thứ nhất là ông ngoại cô. Ông rất thương cô nhưng ông không ở cạnh bên, không có quyền ǵ đối với ông bà Phủ, lại quá nhân từ, không có đủ thủ đoạn để đối phó, đương đầu với một người khôn lanh độc ác như bà Phủ. Người thứ nh́ là cha cô. Cha cô chắc cũng thương cô nhưng lại rất nghe lời bà Phủ. Ở gần bên nhưng thật sự rất cách xa. Ông cha này không hề hiểu biết ǵ về cô thành ra vô t́nh ông trở thành đồng lơa với bà Phủ trong kế hoạch hăm hại cô. Tệ hơn nữa v́ quá nhu nhược trước bà Phủ, ông bị bà biến thành một công cụ trong mọi dự tính thực hiện ư định độc ác của bà. Vô cùng cô đơn trước những hiểm nguy, Bạch Tuyết phải vớ vào cái phao cuối cùng là Chí Đại. Theo trai là hư hỏng, là mất danh tiết, nhưng đó là con đường sống sót c̣n lại cho người thiếu nữ này. Theo trai để không chết, để c̣n có thể có cơ hội trả thù cho mẹ. Nàng là đứa con có hiếu, nhưng không phải v́ thế mà dễ dàng để cho cha mẹ sai khiến lẽ nào cũng được. Đặt trong cảnh ngặt nghèo nàng dám liều. Nàng chống lại quyết định của cha. Nàng quyết định trốn ra khỏi nhà. Nàng liều lĩnh ra đi, phiêu lưu chẳng kể, miễn sao tránh được bàn tay ác độc của bà mẹ ghẻ. Khi gặp Chí Đại nàng liều lĩnh bày tỏ ư muốn sống với Chí Đại một cách không mấy ngại ngùng. Thật ra Bạch Tuyết không mù quáng, điên rồ khi quyết định theo sống với Chí Đại. Nàng cũng không phải chỉ có ư định dùng Chí Đại như một công cụ hay một phương tiện để trả thù nhà. Trong thâm tâm, Bạch Tuyết rất kính nể mến yêu Chí Đại. Có thể là cô thầm yêu Chí Đại.  Khi trở thành vợ Chí Đại nàng là người hết sức lo lắng thương yêu chồng. Con người liều lĩnh này vẫn trọng danh tiết cho nên mới có cái màn viết thơ tuyệt mạng để lại cho chồng trong phần kết thúc. Cô định tự tử để chứng tỏ rằng cô là người trọng danh dự, muốn bảo toàn danh tiết chớ không phải là người theo trai hư hỏng. Sở dĩ cô phải theo Chí Đại là v́ mối thù phải trả mà thôi. Bây giờ thù đă trả xong cô muốn tự tử chết đi để chứng tỏ ḷng trọng danh tiết của cô. Chí Đại rất xứng đáng là người yêu, là người chồng lư tưởng của Bạch Tuyết. Có học thức, rất đạo đức, có khả năng, làm việc tận tụy, rất trung thành, ngay thẳng, Chí Đại là một chàng trai lư tưởng trong xă hội bấy giờ. Nghèo nhưng không bao giờ ham muốn nhận tiền của của người khác, dù đó là của vợ hay của bên vợ. Gặp cơn túng thiếu th́ làm bất cứ việc ǵ dù là những nghề tay chân cực khổ bị người ta coi thường hay khinh khi, miễn có chút tiền nuôi vợ con. Chí Đại rất xứng đáng với t́nh thương của Bạch Khiếu Nhàn, và càng xứng đáng hơn nữa với t́nh yêu và sự trao thân gởi phận của Bạch Tuyết.

Phần đông người ta đọc tiểu thuyết là để được thích thú với câu chuyện, để quên cuộc sống thực tế mệt nhọc của ḿnh trong phút chốc. Đọc tiểu thuyết là để tiêu khiển, để „mua vui một vài trống canh“ như một nhà văn xưa đă nói. Thành ra tiểu thuyết phải có câu chuyện, và câu chuyện càng gay cấn, càng có nhiều động tác (actions) th́ tiểu thuyết càng hấp dẫn đối với phần đông đọc giả. Câu chuyện phải có phần tưởng tượng ly kỳ nhưng cái ly kỳ tưởng tượng đó đừng quá xa cuộc sống thực tế. Câu chuyện phải có những bất ngờ mà người đọc không quá dễ dàng đoán trước sự việc, nhưng những bất ngờ đó đừng trái ngược tính hợp t́nh, hợp lư hay logic ở đời. Và câu chuyện phải sít sao với tâm lư các nhân vật, những động tác không trái ngược với tâm lư nhân vật. Phần đông độc giả đều có ư hướng đạo đức, phần đông đều mong đến một kết thúc có hậu, ơn đền oán trả, thiện thắng ác, người ngay/người tốt được thưởng, kẻ ác/kẻ gian phải bị trừng trị. Cái ư hướng luân lư đó thiếu th́ đa số đọc giả sẽ rất phiền, sẽ ngại đọc những tác phẩm khác nữa của tác giả, nhưng nếu luân lư đó được đặt lên hàng đầu để buộc câu chuyện phải uốn nắn theo, th́ câu chuyện sẽ trở nên nhàm chán, không c̣n đủ lôi cuốn, hấp dẫn. Câu văn cầu kỳ, khó hiểu cũng không mấy hấp dẫn đối với đa số độc giả, nên giản dị, nên nói cái ngôn ngữ của người đọc để cho họ dễ đọc. Đó là những điều kiện để tiểu thuyết được nhiều người ưa thích. Ai Làm Được và nhiều tiểu thuyết khác của Hồ Biểu Chánh có đủ những điều kiện đó, ông đă đáp ứng đúng nhu cầu đọc tiểu thuyết để tiêu khiển của đa số độc giả Miền Nam trong các thập niên 1920- 1940 của thế kỷ XX.  

   

 

Nguồn: Hồ Biểu Chánh – người mở đường cho tiểu thuyết Việt Nam hiện đại

Nhà xuất bản Văn Nghệ, 2006, TPHCM.