HỒ
BIỂU CHÁNH
(1885 – 1958)
Nguyễn Trác
Với
Tản Đà, văn học Việt
Thể
loại tiểu thuyết thực sự bắt đầu
với hàng loạt tác phẩm của Hồ Biểu Chánh ở
trong Nam và với Tố Tâm nổi
tiếng của Hoàng Ngọc Phách ở ngoài Bắc.
Hồ
Biểu Chánh, tên thật là Hồ Văn Trung, tự Biểu
Chánh, hiệu Thứ Tiên, sau lấy tự làm bút danh chính thức,
sinh tại làng B́nh Thành, huyện Kiến Ḥa, tỉnh Định
Tường, nay là tỉnh Vĩnh Long, trong một gia
đ́nh làm ruộng.
Chín
tuổi học chữ Hán, năm sau học chữ quốc
ngữ, rồi vào trường trung học ở Mỹ Tho
và Sài G̣n. Sau khi đậu Thành chung (1905, 20 tuổi) thi vào ngạch
kư lục của Soái phủ
Hồ
Biểu Chánh bắt đầu viết văn từ sớm.
Năm 1909 (21 tuổi) viết truyện dài đầu tay U t́nh lục, ngừng viết
gần 10 năm và một vài thể nghiệm, chuyển
sang viết tiểu thuyết từ 1922 (ông 39 tuổi) cho
đến lúc chết. Trong gần 40 năm ấy, ông
đă để lại một khối lượng sáng tác
không nhỏ: có năm viết đến 9 cuốn như
năm 1957, cuối đời.
Sự
nghiệp văn học của ông gồm:
- 64
tiểu thuyết.
- 12 tập
truyện ngắn và truyện kể.
- 12 vở
hài kịch và ca kịch.
- 5 tập
thơ và truyện thơ.
- 8 tập
kư.
- 28 tập
khảo cứu và phê b́nh.
Ngoài
ra, c̣n các bài diễn thuyết và hai tác phẩm dịch (T́nh sử và Kim cổ kỳ quan). Truyện của ông rất
được ưa thích ở
-
Ai làm được, 1912 – 1922.
-
Chúa Tàu kim quy (phỏng theo Bá tước Monte-Cristo của
A.Dumas bố), 1922.
-
Cay đắng mùi đời (phỏng theo Không gia đ́nh của
H. Malot), 1923.
-
Tỉnh mộng, 1923.
-
Một chữ t́nh, 1923.
-
Nhân t́nh ấm lạnh, 1925.
-
Tiền bạc, bạc tiền, 1925.
-
Thầy thông ngôn, 1926.
-
Ngọn cỏ gió đùa (phỏng theo Những người
khốn khổ của V. Hugo), 1926.
-
Chút phận linh đinh , 1925.
-
Kẻ làm người chịu, 1928.
-
V́ nghĩa v́ t́nh, 1929.
-
Cha con nghĩa nặng, 1929.
-
Khóc thầm, 1929.
-
Nặng gánh cang thường, 1930.
- Con nhà nghèo, 1930
- Con nhà giàu, 1931
- Cười gượng, 1935
- Thiệt giả giả thiệt, 1935
- Nợ đời, 1936
- Đóa hoa tàn, 1936...
Đề tài gần như bao quát phần
lớn tác phẩm của Hồ Biểu Chánh là cuộc sống
Nam bộ từ nông thôn đến thành thị những
năm đầu thế kỷ XX cho đến Đại
chiến I, với những xáo trộn do chủ nghĩa thực
dân mang lại. Nhân vật của ông không mang màu sắc
ước lệ mà là những con người có thực của
xă hội thực dân. Đó là những Hội đồng,
Điền chủ, Nghị viên, Chủ quận, Tri phủ,
Cai tổng, chủ nhà máy, chủ tàu, Kư lục, Kỹ
sư, Bác vật, gái đĩ, me Tây,... ông cố gắng vạch
đúng tính cách bọn giàu sang thất đức, chạy
theo tiền bạc danh lợi... Ông cũng phần nào nh́n
đúng diện mạo ở lớp người nghèo, thật
thà chất phác, có tấm ḷng nhân ái đôi khi cũng biết
phản kháng cho dù tự phát và liều lĩnh.
Dĩ nhiên, bản thân Hồ Biểu Chánh
không ư thức được những đóng góp kể
trên, cho nên nhân vật vẫn được phân loại
theo hai tuyến có nghĩa có nhân và bất nhân bất nghĩa.
Xung đột thiện ác vẫn là xung đột cơ bản.
Đó là hạn chế.
Về nghệ thuật tiếp thu truyền
thống câu văn như lời nói thường có từ
thời Trương Vĩnh Kư, tiểu thuyết của ông
nôm na b́nh dị, đưa được vào văn xuôi
phong cách tả thực. Tuy nhiên những cố gắng của
ông cũng chỉ mới dừng ở đấy. Câu
văn thiếu quá tŕnh tu sức thẩm mỹ. Nhân vật
được xây dựng theo cùng một kiểu, nhiều
hành động mà ít biểu hiện tâm lư.
------------------------
Nguồn: Tổng
tập VHVN, GS Nguyễn Trác chủ biên, Nhà XB KHXH, 1990
©2006 hobieuchanh.com