LES MISÉRABLES
CỦA VICTOR HUGO VÀ
NGỌN CỎ GIÓ ĐÙA CỦA HỒ
BIỂU CHÁNH [1]
Nguyễn Văn Trung
Năm 1985, kỷ niệm 100
năm ngày Victor Hugo qua đời, đồng thời
cũng là năm sinh của Hồ Biểu Chánh (1/10/1885),
chúng tôi liên hệ hai nhà văn lớn v́ Hồ Biểu Chánh
có phỏng dịch bài thơ L’Amour và phóng tác một trong
những quyển tiểu thuyết nổi tiếng hơn
cả “Ngọn cỏ gió đùa” do cảm đề bộ
truyện "Les Misérables"của Victor Hugo.
Trong
lần đọc thứ nhứt, chúng tôi thử t́m xem có
ảnh hưởng trực tiếp của văn hóa Pháp
hay Tây phương nào hay không trong tác phẩm của Hồ
Biểu Chánh và chúng tôi thấy rằng ngoài cái cốt
truyện lấy lại của Hugo, tất cả câu
chuyện từ khung cảnh lịch sử, tâm lư tư
tưởng nhân vật đều thuần túy Việt Nam.
Một số nhân vật chính của Victor Hugo
được giữ lại dĩ nhiên là với những
tên Việt Nam nhưng được lưu ư, đề
cao, nhấn mạnh một cách khác, một số nhân
vật chính khác bị bỏ quên hoặc lại được
thêm vào. Việc đề cao, nhấn mạnh hay bỏ
quên, đều nằm trong chủ đích của Hồ
Biểu Chánh dựng nên một câu chuyện theo những
chủ đề tư tưởng văn hóa Việt Nam.
Trong
lần đọc thứ hai, chúng tôi thử t́m cách xác
định có những ảnh hưởng gián tiếp
của văn hóa Pháp, Tây phương nào không về tư
tưởng, h́nh thức diễn tả, và chúng tôi thấy
có, đặc biệt về cách bố cục, kỹ
thuật, lối xây dựng tác phẩm tiểu thuyết.
Đọc
lần thứ nhất: Hồ Biểu Chánh giữ lại
từ cốt truyện Les Misérables nhân vật người
nghèo vô học tính t́nh tốt, muốn làm ăn lương
thiện giúp gia đ́nh, nhưng hoàn cảnh xă hội đă
đẩy anh vào bước đường cùng phải
đi ăn cắp vặt, bị bắt giam bỏ tù
nhiều lần. Nhiều lần vượt ngục không
thành, án lên thành 20 năm. Sau khi măn án trở về thành
hận thù xă hội nhưng được giác ngộ
nhờ tiếp xúc với bậc chân tu tôn giáo hiện thân
của bác ái, làm cho anh biến đổi hận thù thành
t́nh thương vị tha, chỉ c̣n biết làm ơn
lợi ích cho người. Nhờ nhịp may và chịu khó
làm ăn, anh trở nên giàu có, dùng tiền của kiếm
được làm phúc, cứu tế xă hội. Nhưng sau
đó có một người ăn cắp vặt lại
sắp bị đem ra xử v́ bị t́nh nghi là tên tù
vượt ngục nổi tiếng xưa kia. Nếu ṭa
xử đúng là tên tù vượt ngục th́ án sẽ
rất nặng. Sau khi suy nghĩ đắn đo, anh ra
tự thú nhận chính ḿnh mới là tên tù vượt
ngục để cứu người ăn cắp vặt
kia. Do đó anh lại bị tù, rồi bày mưu trốn
thoát được và bị coi như đă chết. Sau
đó lén lút trở về t́m chuộc và nuôi đứa con
gái của một người đàn bà đau khổ
thực hiện lời hứa với chị trước
khi chết.. vừa ẩn ḿnh vừa nuôi nấng bảo
vệ đứa nhỏ cho đến khi nó lớn, gả
chồng cho nó và hy sinh tất cả lẽ sống cho nó
để đứa trẻ được hạnh phúc,
rồi ra đi vĩnh viễn trong lặng lẽ, cô
đơn và trong niềm thương nhớ của chúng.
Cốt truyện được Hồ Biểu Chánh lồng vào một khung cảnh xă hội lịch sử khác, với những nhân vật hành động theo những tinh thần, ư thức hệ khác nhau.
Đời sống đô thị thời kỳ đầu
tư bản công nghiệp. Tệ đoan xă hội
trầm trọng là t́nh cảm vô sản của những
người nghèo mới trong xă hội công nghiệp. Không
phải chỉ người lớn mới là nạn nhân
của chế độ xă hội mà trẻ con, nhất là
trẻ không cha không mẹ lang thang trên vĩa hè,
đường phố. Tiêu biểu cho loại trẻ này
là nhân vật Gavroche J. Valjean trở thành giàu có lấy tên là
ông Madeleine nhờ phát minh sáng chế công nghiệp, là chủ
xí nghiệp…
Là
đời sống nông thôn trong chế độ nông nghiệp
của xă hội Việt Nam cũ, trước thời
kỳ Pháp thuộc. Lê Văn Đó là một nông dân nghèo làm
ruộng, sau trở thành giàu có nhờ chịu khó khai hoang
làm ruộng, lấy tên là Trần Chánh Tâm.
Khung cảnh lịch sử Les
Misérables
Thế
kỷ XIX, thời cách mạng dân chủ dân quyền,
rất nhiều xáo trộn, tranh chấp chính trị,
đặc biệt giữa phái cộng ḥa và phe bảo
thủ, bảo hoàng… Cao điểm của thời kỳ
này là sợi dây liên kết cuộc đời của các
nhân vật chính trong truyện.
Khung cảnh lịch sử trong
Ngọn cỏ gió đùa.
Đầu
thế kỷ XIX thời Gia Long, Minh Mạng, những mâu
thuẫn nội bộ trong tầng lớp quan lại
về lư tưởng trung quân. Trung quân theo nghĩa h́nh
thức: trung với vua, v́ vua là vua, và chỉ trung với
vua khi vua biết trọng nghĩa của bày tôi. Cuộc
nổi dậy của Lê Văn Khôi tiêu biểu cho lư
tưởng trung quân hiểu theo nghĩa thứ hai.
Cuộc nổi dậy này cũng là sợi dây liên kết
cuộc đời của các nhân vật chính trong
truyện. Hugo ủng hộ, đề cao cuộc nổi
dậy của dân chúng Paris. Hồ Biểu Chánh ủng
hộ cuộc nổi dậy của Lê Văn Khôi.
Tư tưởng chủ
đề của Hugo.
1/
Thiên chúa giáo, đặc biệt là đức bác ái Kitô giáo
được thể hiện một cách gần như
trọn vẹn thông qua h́nh ảnh, tác phong, cuộc
đời của vị giám mục Myriel, nhất là trong
cách đối xử với J.Valjean khi anh ta đến xin
trọ, được tiếp đón ân cần c̣n ăn
cắp đồ, bị bắt lại được xác
minh là tặng chớ không phải ăn cắp, hoàn toàn trái
ngược lại với cách đối xử với
J.Valjean của những người khác.
2/
Đề cao cách mạng dân chủ nhân quyền: Chống
chế độ quân chủ, bảo hoàng. Hugo đă tŕnh bày
sự đối lập ngay giữa 2 ư thức hệ trên
những tranh luận và mâu thuẫn ngay trong nội bộ
gia đ́nh giữa ông ngoại Gilenormand, một đại
trưởng giả, người của tư
tưởng bảo hoàng, và người cháu ngoại Marius,
trung thành với lư tưởng cộng ḥa của cha ḿnh là
đại tá Ponmercy.
3/ Chống bất công xă hội: Một người tốt nhưng hoàn cảnh, thể chế xă hội làm cho anh ta trở thành phạm nhân, tội nhân, nhưng thực ra anh ta chỉ là nạn nhân của xă hội xấu đó. J.Valjean, nhân vật chính của câu chuyện tiêu biểu cho t́nh cảm kể trên.
4/
Chống sự sa đọa của người đàn bà:
Người đàn bà, ngoài cảnh phải chịu bất
công áp bức ngoài xă hội, như người đàn ông,
c̣n phải chịu áp bức về giới tính của ḿnh
(làm điếm nuôi con và bị khinh bỉ). Nhân vật
Fantine thể hiện thân phận người đàn bà
về cả hai phương diện kể trên.
5/
Chống t́nh cảnh bị thất học, bị bỏ
rơi của tuổi thơ: Gavroche, nhân vật nổi
tiếng trong truyện, đến nỗi trở thành
một danh từ chung chỉ những đứa trẻ
bụi đời của thành phố Paris, có cha mẹ
nhưng bị bỏ rơi và không được học
hành, sống lang thang tự lập trên các vĩa hè.
6/
Chống tính cách phi nhân của chủ nghĩa duy pháp lư
(Juridisme): Tôn trọng bảo vệ triệt để pháp
luật, và là loại pháp luật không phải làm ra v́ con
người, cho con người. Javert tiêu biểu cho thái
độ duy pháp lư kể trên.
Tư tưởng chủ
đề của Hồ Biểu Chánh
1/
Phật giáo: tư tưởng từ bi hỉ xả và
thuyết tham sân si được thể hiện qua thái
độ cư xử của ḥa thượng Chánh Tâm
đối với Lê Văn Đó, và qua lời ḥa
thượng dạy dỗ hai sa di Thiện Thanh, Giác
thế.
2/
Đề cao những lư tưởng của người
tráng sĩ: bảo vệ khí tiết, trọng nghĩa khinh
tài, trung quân theo nghĩa vua trọng nghĩa tôi, không
ngần ngại nổi dậy chống lại vua khi làm mất
nghĩa của bầy tôi. Vương Thế Hùng là h́nh
ảnh của người tráng sĩ trong truyện,
thấy người gặp hoạn nạn ra tay can
thiệp, giải thoát mà không nhận đền ơn,
thấy Lê Văn Khôi nổi dậy v́ đại nghĩa
th́ quyết tâm tham gia, đành cam chịu bất nghĩa
với bố mẹ vợ con (bỏ gia đ́nh đi
chiến đấu).
3/
Chống nghèo khổ bất công, chống tư
tưởng do trời, v́ nếu có trời th́ không thể
có bất công, nghèo nàn, áp bức. "Hai chữ công b́nh do
người ta đặt ra mà gạt bọn nghèo hèn như
chúng ta đây chứ không có nghĩa lư chi hết', "C̣n
cháu kêu trời làm chi, nếu trời đất ăn
ở công b́nh th́ đâu có chuyện như vậy". Lê
Văn Đó là nạn nhân của một hoàn cảnh phân
chia giàu nghèo và thuộc lớp người nghèo khổ
nhất.
4/
Đề cao tiết hạnh: Bảo vệ, giữ ǵn
tiết hạnh là một điều quan hệ nhất
đối với những người đàn bà Á Đông.
Việt Nam chịu ảnh hưởng Nho giáo, "Không v́
chữ bần mà bán rẻ danh tiết". Ngoài ra,
người phụ nữ cũng giữ chung t́nh thủ
tiết, dù cho người chồng đă phản bội.
Ánh Nguyệt tiêu biểu cho người đàn bà tiết
hạnh, chung t́nh, thủ tiết.
5/
Đề cao hiếu thảo: Đạo làm con đối
với cha mẹ. Thế Phụng, con Thế Hùng, tiêu
biểu cho hiếu thảo ở chỗ nguyện suốt
đời nối chí cha và sống như cha.
6/
Chống thể chế pháp lư khắc khe, phi nhân của nhà
Nguyễn, đặc biệt về mặt h́nh sự.
Trong
Ngọn cỏ gió đùa không có đề tài thiếu nhi,
nhưng đề tài này đă được Hồ
Biểu chánh nhắc đến trong Cay đắng mùi đời.
Các nhân vật chính:
Hồ
Biểu Chánh giữ lại những nhân vật sau đây
của Les Misérables:
Giám
mục Myriel: ḥa
thượng Chánh Tâm
J.Valjean-Madeleine Lê Văn Đó - Trần
Chánh Tâm - Thiên hộ
Fantine Ánh
Nguyệt
Cosette Thu
Vân
Gillenormand ông ngoại
Đàm Tự Chấn
Colonel
de Ponmercy Vương
Thế Hùng
Marius Vương
Thế Phụng
Thénardier Đỗ
Cẩm
Javert Phạm
Văn Kỳ
Gavroche
Thêm
Từ Hải Yến, chồng Ánh Nguyệt
Việc
bỏ, thêm và bớt, nhấn mạnh hay không nhấn
mạnh vào những nhân vật chính c̣n được
giữ lại cũng dễ hiểu khi tác giả thay
đổi các chủ đề tư tưởng nhằm
những mục đích khác. Hugo nhấn mạnh vào nhân
vật Myriel, để cả trăm trang cho nhân vật này
trước khi nói đến nhân vật chính, cho thấy
đấy là một vị thánh, gần như hoàn hảo,
trong khi Hồ Biểu Chánh chỉ để vài trang miêu
tả tóm tắt đức hạnh như có thể
thấy ở nhiều vị ḥa thượng khác.
Về
nhân vật chính Lê Văn Đó, nói chung Hồ Biểu Chánh
thể hiện khá đầy đủ những hành
động của J.Valjean, chỉ thay đổi cách
thể hiện hoặc những chi tiết mà thôi. Chẳng
hạn ăn cắp ở nhà giám mục bộ chân nến,
ăn cắp ở chùa bộ chén trà, làm giàu nhờ khai thác
kỹ nghệ, được bầu làm thị
trưởng, làm giàu nhờ khai thác rừng hoang,
được triều đ́nh phong tước, bị
bắt và trốn thoát mất tích, cứu một
người thủy thủ, cứu một ghe ch́m…
J.Valjean
đi đến một khu công sự chiến đấu
không phải để tham gia khởi nghĩa v́ những
xác tín chính trị, lư tưởng dân chủ, cộng ḥa
như Marius, cũng như Lê Văn Đó không tham gia
cuộc khởi nghĩa của Lê Văn Khôi v́ anh là nông dân,
không liên hệ đến lư tưởng trung quân như
một người có học, có xác tín về những ư
thức hệ của Nho giáo. Lúc Lê Văn Khôi khởi
nghĩa, anh bị buộc phải cung cấp thóc gạo
cho triều đ́nh, c̣n lúc tàn dư của Lê Văn Khôi
nổi lên lại, anh chỉ v́ t́nh cờ mà cộng tác
với quân nổi dậy (đưa Thu Vân đi t́m Thế
Phụng, bị binh triều đ́nh bắt đưa ra tŕnh diện,
gặp Thế Phụng, theo quân nổi dậy).
Cả
hai đều đương đầu với những
thử thách lựa chọn khó khăn nhất v́ đây là
một cuộc chiến đấu với chính ḿnh: Có nên ra
thú nhận ḿnh là tên tù chung thân vượt ngục hay không,
và có nên giữ Cosette, Thu Vân ở lại với ḿnh
để thụ hưởng một mối t́nh thật
chính đáng hay phải hy sinh cho người khác? Nhưng
Hugo c̣n tạo ra một t́nh huống phức tạp trong
đó Marius nghi ngờ nhiều điều về cuộc
đời và con người của J.Valjean, cho nên những
nghi ngờ đó khi được giải tỏa một
cách bất ngờ, đă gây xúc động mạnh ở
nhân vật Marius và ở người đọc. V́ thế
đọc Hugo thấy ông nhấn mạnh vào những mâu
thuẫn dằng co của J.Valjean và do đó thấy sâu
sắc, thấm thía hơn sự thử thách cuối cùng
của nhân vật chính.
Fantine,
Cosette, Ánh Nguyệt, Thu Vân: Hugo miêu tả cuộc
đời đau khổ nhục nhă của Fantine, cho
thấy nàng là người mẹ thương con, sẵn
sàng nhổ răng bán tóc để lấy tiền trả
cho Thénardier và không ngần ngại làm điếm để
nuôi con, cuối cùng uất hận mà chết trước
thái độ nhẫn tâm của Javert. Trước đó
Fantine là cô thợ khâu trong nhóm 4 cô gái đă bắt bồ
với bốn cậu sinh viên, sau đó Fantine có con nhưng
bị bỏ rơi. Hugo không nói nhiều hơn về
Tolomiette, người đă lừa dối Fantine. Ông nói
nhiều hơn đến đoạn đời Cosette
ở với Thénardier bị hành khổ cực, và
đoạn đời thiếu nữ khi ở với
J.Valjean, qua nhiều cuộc phiêu lưu, ẩn náu mà tạo
nên một mối t́nh sâu đậm gắn bó 2
người, không phân biệt rơ là ông cháu hay là cha con, hay t́nh
yêu, mà có lẽ là tất cả…Do đó khi J.Valjean phải
hy sinh để cho Cosette kết hôn với người yêu
th́ nỗi niềm đau khổ thật lớn lao và
sự hy sinh thật là cao cả.
Trái
lại Hồ Biểu Chánh ít nói về Thu Vân, quăng
đời ở với vợ chồng Đỗ Cẩm
và quăng đời ở với Lê Văn Đó. kể
như không có những phiêu lưu ẩn náu ly kỳ và
cuộc sống ở chùa để Thu Vân học hành. Tác giả
không để Thu Vân gần gũi với Lê Văn Đó
như Cosette ở với J.Valjean. Hồ Biểu Chánh
nhấn mạnh, chú ư nhiều hơn đến Ánh
Nguyệt ở đợ nhà Đỗ Cẩm để
trả nợ cho cha chết, quyết không v́ chữ bần
mà nhận dan díu với quan huyện. Rồi lúc ở
với Sáu Thời để lo chuộc Thu Vân, nhận
đi đánh đờn thuê cho bọn Cao Trịnh
Tường, bọn này định làm ẩu, nàng cũng
cự tuyệt đánh lại chúng, bị chúng đánh
đập và thua kiện. Việc lấy Từ Hải
Yến khi ở nhà Đỗ Cẩm là v́ ân nghĩa. Sau
biết Hải Yến phụ bạc nhưng vẫn chung
t́nh, cho đến khi thấy Từ Hải Yến là tri
huyện đến bắt Lê Văn Đó, th́ nàng mới
tuyệt vọng và uất ức trước thái
độ nhẫn tâm của Hải Yến mà chết, không
phải v́ Phạm Văn Kỳ. Để làm nổi
bật thân phận của Ánh Nguyệt, Hồ Biểu Chánh
phải tạo ra nhân vật chồng Ánh Nguyệt. Tác
giả tả khá nhiều thủ đoạn của tên này
từ lúc c̣n là thư sinh, quyến rũ Ánh Nguyệt
rồi bỏ rơi, lấy vợ khác giàu có, làm quan,
nhẫn tâm từ cả vợ con khi Lê Văn Đó đem
Thu Vân về Định Tường t́m cách cho Thu Vân
gặp lại cha, là Hải Yến, đang làm bố chánh
ở đó.
Gillenormand- ông ngoại- Đại tá
Ponmercy- Marius.
Đàm Từ Chấn- Vương Thế
Hùng- Vương Thế Phụng
Trong
Les Misérables, cuộc tranh luận về ư thức hệ
chánh trị và sự xung khắc về chính kiến xảy
ra giữa người ông Gillenormand và cháu Marius. Đại
tá Ponmercy chỉ được nhắc đến tên và
để lại cho người con một chí hướng
… ủng hộ lư tưởng cộng ḥa dân chủ. Victor
Hugo chú ư nhiều hơn đến Marius, mô tả diễn
tiến trí thức của Marius đến chỗ tiếp
nối ư hướng cha, tham gia cách mạng, trở thành
một người lănh đạo tích cực trong phong trào
nổi dậy ở Paris. Nhưng tác giả c̣n tả
kỹ hơn quăng đời Marius quan hệ với Cosette:
Một sự làm quen, một mối t́nh nhiều trắc
trở, và do đó với Madeleine (Valjean) có nhiều nghi
ngờ, thắc mắc về người cha nuôi của
Cosette. Nhưng khi biết được sự thật th́
ḷng ân hận và cảm phục càng tột độ...
Trái
lại Hồ Biểu Chánh ít nói về Thế Phụng. Tuy
Thế Phụng cũng nối chí cha tham gia các hoạt
động nổi loạn của đám tàn quân Lê Văn
Khôi, nhưng điều người đọc chú ư hơn
cả nơi con người Thế Phụng là thái
độ hiếu thảo của chàng. Khi biết cha c̣n
sống, th́ đặt việc đi t́m cha trên hết,
bỏ học, bỏ thi cử. Sau khi cha mất, về
nơi ngôi nhà mà cha đă ẩn dật đi câu tôm cá .
Nhưng
Hồ Biểu Chánh nói nhiều về Thế Hùng, những
tranh luận về ư thức hệ chính trị xảy ra
ở đây là giữa ông ngoại[2]
và con rễ, thay v́ giữa ông cháu như trong Les Misérables.
Thế Hùng cũng là một lănh tụ chủ chốt trong
cuộc nổi dậy Lê Văn Khôi. Sau cùng bị thua,
đành cam phận với cuộc đời ẩn dật
để được trung thành với lư tưởng
đă chọn, dù phải trả một giá rất
đắt là không được sống gần con,
được trông thấy nó trước khi chết, v́
đó là điều kiện để ông ngoại nuôi cháu..
Tác giả nói nhiều về Thế Hùng, đề cao con
người và khí tiết, trọng nghĩa khinh tài, một
chủ đề nổi bật của hầu hết các
tác phẩm của Hồ Biểu Chánh.
Vợ chồng Thénerdier - vợ chồng
Đỗ Cẩm:
Đây
là hạng người tiêu biểu cho loại người
lưu manh, độc ác tàn bạo mà xă hội thời nào
cũng có, không phải do bất công xă hội gây ra.
Trong
cả hai tác phẩm, hai cặp vợ chồng này
đều độc ác, nhưng phải nhận rằng
vợ chồng Thénerdier đă thâm độc hơn vợ
chồng Đỗ Cẩm nhiều.
Javert- Phạm Kỳ.
Những
hành động chính của Javert đều thấy
Phạm Kỳ diễn lại, nhưng Victor Hugo miêu tả
Javert kỹ hơn, biến thành một nhân vật tiêu
biểu cho thái độ tôn sùng pháp luật. Javert áp dụng
thái độ trên khắt khe với cả chính ḿnh.
Nhưng sự cuồng tín đó bị sụp đổ
trước cử chỉ lạ lùng của J.Valjean, làm cho
Javert nhận ra rằng c̣n có pháp lư của trời trên pháp
lư của trần gian, vẫn có một cái ǵ đó cao
cả hơn pháp lư. Cuối cùng Javert phải tự tử
để khỏi phải nh́n nhận những sự
thật trên. Phạm Kỳ đơn giản nhiều
hơn: chỉ tin tưởng pháp luật và tin rằng
người giàu bao giờ cũng nói đúng pháp luật,
không có thắc mắc và khủng hoảng niềm tin
như Javert, v́ thế Phạm Kỳ là một nhân vật
lu mờ có thể bị loại bỏ qua trong tác phẩm
Gavroche:
Một nhân vật tiêu biểu
trong Les Misérables. Trong Ngọn
cỏ gió đùa không có nhân vật tương tự v́
một lẽ dể hiểu: Khung cảnh lịch sử xă
hội trong Ngọn cỏ gió
đùa trong thời kỳ nông nghiệp thôn dă chưa
thể có những tệ đoan xă hội như thời
kỳ công nghiệp thành thị.
Đọc
lần thứ hai:
Chúng
tôi không t́m thấy những ảnh hưởng gián tiếp
hay trực tiếp của văn hóa phương Tây trong Ngọn cỏ gió đùa v́ các
nhân vật của truyện sống trong thời kỳ
chưa có giao lưu văn hóa với Tây Phương
(trừ giới thiên chúa giáo). Một vài hành động ra
ngoài khuôn khổ phong tục và lễ giáo cổ truyền
như việc Ánh Nguyệt kết hôn với Từ Hải
Yến không có ư kiến ưng thuận của cha mẹ,
chẳng qua là v́ trường hợp bất khả kháng,
không phải v́ lư do hôn nhân theo kiểu Tây phương. Tuy
nhiên trong những truyện sau, nhân vật sống trong
thời Pháp thuộc, đă có ảnh hưởng của
tự do cá nhân theo kiểu Tây phương.
Hồ
Biểu Chánh có chịu ảnh hưởng của văn
hóa Tây phương thể hiện qua việc bố cục
xây dựng cuốn truyện. Hồ Biểu Chánh đă
nhận một nền văn hóa hoàn toàn Tây Phương
(học trường Pháp, đỗ Thành Chung) dĩ nhiên
đă đọc tiểu thuyết và theo tập hồi
ức "Đời tôi về văn nghệ", ông cho
biết hồi 1910 ông đă đọc ba cuốn truyện
viết bằng văn xuôi đầu tiên ở Nam Kỳ
ảnh hưởng đến việc định
hướng sáng tác của ông:
Hoàng Tố Anh hàm oan của Trần Chánh Chiếu, Phan Yên Ngoại sử của
Nguyễn Duy Toản và nhất là truyện Thày Lazarro Phiền của Nguyễn Trọng
Quản, hoàn toàn viết theo lối Tây Phương ở
chỗ: đưa ra những sự việc hàng ngày của
người dân thường vào tiểu thuyết, dùng
lối văn xuôi, ngôn ngữ hàng ngày, kể cả
những thổ ngữ, tiếng địa phương, không
phải là lối văn biền ngẫu, chải chuốt,
khách sáo. Tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh nói
chung và Ngọn cỏ gió đùa
nói riêng thể hiện tinh thần và phong cách viết
tiểu thuyết theo quan niệm Tây phương, và đó
là một điều mới lạ với truyền
thống văn học Việt Nam .
Về bố cục, có thể
nói Hồ Biểu Chánh gọn hơn Victor Hugo. Les Misérables là
một công trường - chantier - dang dở hàng chục
năm mới viết xong. Trái lại Hồ Biểu Chánh
không dùng những đoạn trữ t́nh ngoại đề
như Hugo, chỉ kể lại những sự việc có
liên quan trực tiếp. Ba chuyện của ba nhân vật
chính: Lê Văn Đó - Chánh Tâm- Ánh Nguyệt - Thu Vân, Thế
Hùng - Thế Phụng được sắp xếp
tổng hợp theo một trật tự chặt chẽ,
hợp lư, chứng tỏ tác giả đă dụng tâm
rất nhiều về kết cấu như chính tác giả
đă xác nhận: mất 5 năm để dàn dựng
bố cục và chỉ viết trong 2 tháng th́ xong.
Một điểm khác về
ảnh hưởng của Tây phương là tác giả
chỉ mô tả, kể truyện, không bộc lộ cái tôi
của ḿnh một cách trực tiếp và lộ liễu,
hoặc dùng lối văn nghị luận diễn
thuyết như Victor Hugo. Hồ Biểu Chánh cũng nói
về đạo đức nhưng không cho người
đọc có cảm tưởng là tác giả luận
giảng v́ những tư tưởng đạo đức
được diễn tả bằng những lời
đối đáp giữa các nhân vật.
Về thứ tự thời
gian, Hồ Biểu Chánh tôn trọng trật tự liên
tiếp giữa các biến cố trong câu chuyện. Cái ǵ
xảy ra trước nói trước. Ngữ pháp Việt
Nam cũng tôn trọng trật tự liên tiếp này. Thí
dụ: Tôi đi tỉnh về nhà, khác với Je reviens de la
ville.
Trái lại, Victor Hugo sắp
xếp bố cục theo trật tự ưu tiên cho
những ǵ tác giả muốn nhấn mạnh. Mở
đầu câu chuyện, Hugo miêu tả cuộc đời
giám mục Myriel rồi mới nói tới J.Valjean ngay từ
lúc mới được thả, được Myriel
đón tiếp rồi sau đó tác giả mới
vượt ḍng thời gian kể lại lai lịch
gốc tích J.Valjean. Hồ Biểu Chánh th́ lại kể
chuyện đời Lê Văn Đó từ thuở bé,
rồi mới bị tù, gặp Ḥa thượng nói về
cuộc đời của ḥa thượng...
Một đặc điểm khác trong truyện Hồ
Biểu Chánh cho thấy ông tiếp thu kỹ thuật
tiểu thuyết phương Tây hiện đại là ông
không dựng nhân vật điển h́nh. Trong hầu hết
các tác phẩm của Hồ Biểu Chánh chúng tôi không
thấy ông dựng một mẫu người cố
định nào. Ông hội đồng, ông đốc
phủ, ông điền chủ không nhất thiết là người
xấu, c̣n người nghèo không nhất thiết là
người tốt. Các nhân vật của Hồ Biểu
Chánh đều rất sống động và hấp
dẫn, tạo nhiều bất ngờ lư thú, không như
độc giả đă quen dự định khi
đọc các truyện cổ điển ảnh
hưởng Trung Quốc.
Sứ mệnh nhà văn:
Nhiều nhà phê b́nh coi cuốn
Les Misérables là một tiểu thuyết xă hội, một
thiên anh hùng ca về đại chúng. Ngược lại có
nhà phê b́nh khác lại cho rằng nếu tiểu thuyết xă
hội là mô tả tầng lớp lao động, tiểu
nông thời ḱ đó th́ cuốn Les Misérables không phải là
tiểu thuyết xă hội v́ Victor Hugo đă bỏ qua hai
tầng lớp trên mà chỉ miêu tả những lầm than
mà xă hội nào cũng có [3].
Người ta cũng có thể
nói Ngọn cỏ gió đùa
là một tiểu thuyết xă hội hiểu theo nghĩa mô
tả những cảnh cùng cực của những con
người nghèo khổ hay bị áp bức về mặt
xă hội, phái tính... và hiểu như vậy, cả hai tác
phẩm - nguyên tác và phóng tác đều là những tác
phẩm lớn, có giá trị riêng biệt.
Nhưng nếu đi xa
để t́m hiểu tại sao đến hôm nay hai tác
phẩm vẫn c̣n làm cho người ta xúc động, chúng
tôi nghĩ rằng cả hai nhà văn đều đạt
tới chỗ diễn tả được một cái ǵ
vượt qua khỏi những khía cạnh chính trị, xă
hội, phái tính.
Đó là cuộc chiến
đấu với chính ḿnh, một cuộc chiến
đấu khó khăn cam go nhất v́ không phải chỉ
để thắng cái xấu, cái tiêu cực nơi ḿnh, mà
c̣n để vượt qua, từ bỏ không bám víu vào ngay
cả những ǵ tốt đẹp, rất chính đáng hy
sinh cho người khác. Con người đạt tới chỗ
quên ḿnh hoàn toàn, quên cả những ǵ ḿnh tha thiết yêu quư
nhất như t́nh cảm, t́nh yêu v́ người khác. Không
c̣n ǵ khác hơn nữa là cái bản thể sâu nhiệm
của con người. [4]
Trong Les Misérables cuộc
chiến đấu trên đă diễn ra thật quyết
liệt căng thẳng v́ các nhân vật bày tỏ những
thắc mắc nghi ngờ hoặc bộc lộ những
bí mật về con người, cuộc đời ḿnh.
Trái lại trong Ngọn cỏ
gió đùa cuộc chiến đấu được
diễn ra thầm lặng, bên trong, v́ không ai nêu lên
được thắc mắc cũng như không có ai
tiết lộ nhiững bí mật về cuộc
đời, con người ḿnh.
Tuy mô tả cuộc chiến
đấu với chính ḿnh một cách khác nhau, cả hai nhà
văn đều thực hiện được
điều mà chúng tôi gọi là "sứ mệnh của
nhà văn", làm cho người đọc ở những
hoàn cảnh khác nhau thuộc những dân tộc văn hóa
khác nhau cảm thấy xúc động mănh liệt
trước những ǵ là nhân loại, t́nh người quăng
đại và cao quư nhất, đáp lại những thách
thức của thân phận ở đời và sau cùng,
của cái chết.
Nguồn :
“Phác thảo quan hệ văn học Pháp với văn
học Việt Nam hiện đại” của GS Hoàng Nhân-
NXB Mũi Cà Mau- 1998 (Phần III: Phụ lục tài liệu
tham khảo, tr 380 đến tr 421)”.
[1] Bản này đă được
đọc trong hội nghị khoa học kỷ niệm
100 năm ngày mất của Victor Hugo do trường Đại
học sư phạm phối hợp với Viện trao đổi
văn hóa với Pháp tổ chức ngày 23/5/1985 tại thành
phố Hồ Chí Minh
[2] cha vợ (?) BBT
[3] Ư kiến của Marcey Aymé
trong cuốn "Les Écrivains célèbres", Tome 3, Ed.d'Art Lucien
Mazenod Paris 1953, trang 49.
[4] Chúng tôi đề nghị
bạn đọc hiểu nội dung từ
"Vượt" theo nghĩa "Aufhebung" của
Hegel: Vượt mà vẫn giữ lại cái bị
vượt; từ vượt trong tiếng Việt và
từ dépassement trong tiếng Pháp không diễn tả được
hết ư của từ tiếng Đức. Hiểu như
vậy th́ khi nói "vượt lên trên những đấu
tranh chính trị" không có nghĩa là xóa bỏ mà vẫn
giữ lại cái tích cực, cái chính đáng của
những đấu tranh đó, chỉ đưa lên b́nh
diện cao hơn, phong phú hơn mà thôi. Chúng ta làm một
giao lưu văn hóa về phê b́nh văn học. Ở đây
chúng tôi cũng dùng cặp khái niệm khác: Être et Avoir (
hiện thể và sở hữu) của nhà triết học
Gabriel Marcel để diễn tả cái ư con người
chỉ thực sự là người khi vượt
khỏi những cái ǵ ḿnh có.