Chương một
Chươnghai
Chương ba
Chương bốn
Chương năm
Chương sáu
Chương bảy
Chương tám
Chương chín
Chương 10
Chương 11
Chương 12
Chương 13
Chương 14
Chương 15
Chương 16
Chương 17
Chương 18
Chương 19
Chương 20
Toàn bộ PDF [1] [2]

Nợ đời (1936)

XII

NHÚM BẾP LỬA TÌNH

Lối 4 giờ rưởi chiều. Mặt trời hiu-hiu, gió đàn phay-pháy. Bên đường mấy chậu Cau vàng quặc qua quặc lại, ngó lâu có cái vẻ yểu điệu mà lại thanh tao. Ngoài đường xe chạy lăng xăng, trông ra chốn kinh-thành người ta trục lợi tranh danh thiệt là náo nhiệt.

 Ba Có lấy xe-hơi đi Cholon từ hồi 2 giờ trưa tới bây giờ mà chưa về. Cô Hai Phục ở nhà một mình cô buồn, nên cô đứng dựa cửa mà ngó ra sân. Khi trời mát mẻ, hoa-thảo tốt tươi, cô nhìn hoa một hồi lâu rồi cô sanh cảm tình-chứa chan trong lòng, cô bèn kéo cái ghế xít-đu đem để trước hàng ba, rồi cô lấy một cây đàn kìm ra nằm tại cái ghế ấy lên dây đờn rao chơi. Cô mặc bộ đồ mát bằng lụa màu xanh da trời, bâu áo, lai tay và lai quần đều có viền màu bông hường.

Gió thổi hiu-hiu, tiếng đờn rỉ-rả, mái tóc dã-dượi, gò má ửng hồng, nhà đạo đức nếu gặp cái cảnh nầy chắc cũng khó dằn ngọn sóng tình dồn dặp. Cô Hai rao chơi một hồi rồi cô cảm hứng, nên cô bắt đờn bàn Văn-Thiên-Tường, tiếng đờn cao thấp như khóc như than, miệng cô lại ca, tiếng ca phù trầm như chim kêu, như nước chảy. Cô đờn ca dứt bài rồi, bỗng có tiếng nói ở trên đầu cô rằng: “Hay lắm! Hay lắm! Phong lưu kiệt! Cô Hai đờn ca tuyệt diệu, mà hôm trước cô khiêm nhường, cô nói cô biết cọt quẹt chớ”.

Cô Hai giựt mình; cô ngồi dậy day lại thấy Quan Đốc Phủ Thần, thì cô thẹn-thùa về cách cô ăn mặc lả lơi, mà cũng thẹn-thùa về sự cô vô ý không hay người ta lén nghe cô đờn ca. Cô lật đật cúi đầu chào Quan Đốc Phủ rằng: “Bẩm quan lớn, xin quan lớn tha lỗi cho em. Quan lớn qua chơi mà em không hay đặng nghinh tiếp”.

Quan Đốc Phủ cười mà đáp rằng:

- Không, cô có lỗi chi đâu mà phải ái-ngại. Tôi không xin phép cô, mà tôi vô nhầu trong nhà cô bắt lỗi tôi mới phải chớ.

- Bẩm quan lớn, em đâu dám. Bẩm quan lớn, em xin mời quan lớn vô nhà.

- Không, không. Ở đây chơi thú vị hơn, vô nhà làm chi. Tôi đứng ở bên rào coi chỉ cho trẻ ở trồng bông tôi nghe văng vẳng có tiếng đờn ca bên nầy, nên lén bước qua coi ai chơi phong lưu đến thế nhỉ. Tôi thấy cô, tôi bèn núp phía sau lưng đặng lén mà hưởng trọn cái thú phong-lưu ấy một lát. Xin cô tha lỗi cho tôi.

- Bẩm quan lớn, em đâu dám bắt lỗi quan lớn. Xin mời quan lớn vô nhà, chớ ở ngoài hàng ba vậy sao phải.

- Không. Ở ngoài nầy mát. Cô cho tôi mượn một cái ghế ngồi đây cũng được mà, ngồi nghe cô đờn ca chơi.

Cô Hai bước vô bưng một cái ghế đem ra, Quan Đốc Phủ rước lấy rồi để đối diện với cái ghế xít-đu mà ngồi. Cô Hai Phục cười mà nói rằng:

- Xin phép quan lớn cho em vô mặc một cái áo dài, chớ em mặc đồ như vầy mà tiếp khách thì vô lễ quá.

- Mình là bạn lân cận với nhau, chớ khách khứa gì mà lễ-phép. Tôi cũng bận đồ mát đây vậy. Tôi muốn cô bận đồ như vậy đó, chớ cô thủ lễ quá thì mất vui.

- Quan lớn cho phép em mới dám.

- Tôi cho phép. Cô cứ nằm cái ghế xích-đu như hồi nãy vậy, nằm rồi đờn và ca nhỏ nhỏ đủ cho tôi với cô nghe mà thôi, nghe đờn ca như vậy mới có thú vị

- Bẩm quan lớn, có quan lớn ngồi đó, em sợ, em đờn ca lỗi nhịp hết.

- Tại sao vậy?

- Vì quan lớn có oai, làm cho em khớp nên khó ca lắm.

- Đừng sợ gì hết. Cô coi như không có tôi vậy mà. Cô cứ thong-thả ca như hồi nãy đi.

- Bẩm quan lớn, để em biểu bồi lấy rượu la-ve cho quan lớn uống giải khát.

- Được. Mà ở nhà có sẵn rượu hay không?

- Bẩm, có sẵn.

Cô Hai bước vô trong nhấn chuông. Người bồi chạy lên. Cô biểu đi lấy nước đá rồi đem la-ve ra đãi khách.

Quan Đốc Phủ kêu cô Hai mà hỏi:

- Còn chị của cô đi đâu vắng?

- Bẩm, chị Ba em đi vô trong Chợ-Lớn.

- Chị ruột của cô, hay là chị em sao đó?

- Bẩm, chị bạn dì.

- À! Có vậy chăng, chớ cô thứ Hai, còn chị của cô thứ Ba, thì trái cựa quá.

- Bẩm, quan lớn dọn nhà xong rồi hết.

- Bẩm, nhà quan lớn em thấy mấy cô mấy cậu đông, coi vui quá. Bên nầy em có hai chị em nên vắng oe.

- Hai đứa con gái lớn của tôi có chồng rồi nó ở riêng chớ hồi trước còn đông hơn nữa. Bây giờ tôi ở có hai vợ chồng thằng con trai lớn của tôi, hai đứa con trai giữa còn đi học, với đứa con gái út, không đông gì lắm. Cô nằm trên ghế xít đu đó đi, nằm đờn ca nghe chơi mà.

Cô Hai vưng lời. Cô ngồi dựa trên ghế xít đu, tay ôm cây đờn, lên dây rồi rao chơi. Cô ngâm nhỏ-nhỏ, tiếng ngâm lảnh-lót, tiếng đờn trong ngần, quan lớn ngồi nghe những câu tình tứ sâu-xa, ngồi ngó mấy ngó tay nhấn đờn dịu nhiễu thì ngài như say như mê, tưởng tượng như  đang ở trong chốn động đào tiên cảnh.

Người bồi bưng một cái bàn nhỏ ra để trước mặt quan lớn, rồi lại bưng ra một mâm, trong mâm có một chai rượu la-ve với 2 cái ly, mỗi ly đều có một cục nước đá. Bồi mở rượu la ve rồi, cô Hai buông cây đờn, cô đứng dậy lấy chai rượu mà rót vào hai ly. Bồi rút lén mà đi mất. Cô Hai bưng một ly rượu mà mời quan lớn, mắc liếc, miệng cười, tiếng mời hữu tình mà lại hữu duyên.

Quan lớn đưa tay rước ly rượu, trong lòng hân hoan, mà cô Hai cụn ly rồi ngài mới uống.

Hơi rượu nồng nàn, hai gò má của cô Hai ửng đỏ, dung nhan coi càng đẹp bội phần.

Quan lớn thêm cảm hứng, nài cô phải đờn ca nữa. Có hơi rượu, cô hai hết ái ngại nữa. Cô bưng một cây đờn tranh ra để trên bàn, kéo ghế lại xít gần, rồi cô lên dây oán mà đờn một bài, và đờn và ca. Quan lớn ngồi nghe đờn mà uống rượu và ngó cô Hai. Gió thổi mái tóc phất phơ trên mặt áo lụa bó sát trong mình, làm cho quan lớn thấy ngài điên đảo tinh-thần, ngẩn-ngơ lòng dạ.

Cô đờn dứt bài rồi, cô đứng dậy ngó quan lớn mà cười, và rót rượu thêm cho ngài uống. Cô nói: “Em lỗi quá, em quên lấy thuốc mà đãi quan lớn chớ. Để em vô buồng lấy thuốc ăng lê cho quan lớn hút”. Cô nói dứt lời thì cô bỏ đi vô nhà. Quan lớn đứng dậy đi theo cô. Cô đi thẳng vô buồng. Quan lớn đứng tại cửa buồng mà ngó. Ấy là cái phòng riêng của cô Hai ngủ, giường đồng chùi sáng ngời, niệm[1] gòn dày 2 tấc, mùng và drap đều trắng nõn, bàn rửa mặt đựng đủ thứ dầu thơm, có tủ kiếng lớn để soi đủ mình, có divan cẩm lai để nằm coi sách. Quan lớn nói rằng: “Phòng ngủ đẹp quá, mà chồng bỏ đi về Tàu, để ngủ có một mình chớ”.

Cô Hai day lại ngó quan lớn mà cười. Quan lớn men-men bước vô, tay vuốt râu, miệng cười ngỏn-ngoẻn. Cô đứng ngay cái kiếng lớn, tay vuốt mái tóc mà nói rằng: “Trời ơi! tôi uống rượu mặt đỏ ngòm chớ. Chắc em say rồi à quan lớn”.

Quan lớn đứng một bên cô mà ngó vô kiếng, hai người nhìn nhau rồi cười hết.

Cô bước lại cái bàn nhỏ lấy hộp thuốc ăng-lê với cái hộp quẹt mà mời quan lớn hút thuốc. Quan lớn và lấy điếu thuốc và kề mặt gần cô mà nói nhỏ nhỏ rằng : “Để bữa nào tôi với cô đi Long Hải chơi nghe hôn cô Hai?”

Cô nghiêm sắc mặt và ngó quan lớn mà đáp rằng:

- Bẩm quan lớn em đi sao được.

- Sao vậy?

- Bẩm, quan lớn thì goá vợ, còn em là đàn bà, em đi chơi với quan lớn như vậy, em sợ thiên hạ họ đàm tiếu.

- Mình đi lén, ai biết được mà đàm tiếu. Tôi mướn một cái xe hơi cho lại đây rước cô trước rồi vô Bà-Chiểu rước tôi, làm như vậy thì người nhà biết sao được.

- Bẩm quan lớn, việc gì cũng vậy, hễ mình giấu chừng nào, họ càng hay chừng nấy, giấu sao được. Mà Chị Ba em đời nào chỉ cho em đi một mình.

- Cô Ba khó lắm hay sao?

- Bẩm, không phải khó, song chỉ không chịu cho em đi chơi bậy bạ.

- Đi chơi với tôi mà bậy bạ giống gì.

Cô Hai ngó quan lớn rất hữu tình và cười và nói rằng: “Nếu quan lớn muốn em đi chơi với quan lớn, thì quan lớn nói với chị ba em; chỉ cho thì em mới dám”. Quan lớn gặc đầu nói rằng: “Để bữa nào rồi tôi sẽ nói với chị Ba”.

Hai người nói chuyện tới đó kế nghe có tiếng xe hơi chạy vô sân. Cô Hai lính-quýnh và bước ra và nói rằng: “Chị Ba em về”. Quan lớn cũng theo mà đi ra.

Thiệt quả Ba Có đương mở cửa xe leo xuống. Cô bước lên thềm, ngó thấy Quan Đốc Phủ thì hớn-hở cúi đầu chào ngài và hỏi cô Hai rằng: “Quan lớn qua chơi, mà không có tôi ở nhà. Con Hai, em có biểu nấu nước lấy thuốc mà đãi quan lớn hay không? Mời quan lớn ngồi chơi. Tối rồi sao bồi đâu mất, nó không vặn đèn vậy kìa.

Quan lớn nói rằng:

- Từ hồi chiều đến giờ tôi ngồi ngoài chơi mát quá.

- Con em của tôi nó khờ lắm. Quan lớn qua chơi, mà nó không mời vô salon, nó để ngồi ngoài hàng ba chớ.

- Không. Cô Hai có mời, song tại tôi muốn ngồi ngoài chớ. Dễ hôn! Cô Hai trọng tôi lắm, cô đãi rượu la ve, lại đờn ca cho tôi nghe nữa chớ.

- Thuở nay quan lớn từng nghe những cô ca nhi đại danh trong lục tỉnh; con Hai ca bậy bạ mà nó cũng dám ca cho quan lớn nghe nữa chớ, con có gan thiệt.

- Không. Cô Hai đờn và ca hay tuyệt diệu mà, chưa chắc bọn ca nhi hay hơn cô đâu. Cô ca tôi nghe tôi mê quá.

- Bẩm, quan lớn thấy nó em út quan lớn thương, nên quan lớn khen vị tình, chớ nó ca sao bằng người ta được.

- Phãi, thương thì có, còn khen thì khen thiệt, chớ không phải vị tình đâu. Thôi, tối rồi. Để tôi về để bày trẻ nhỏ ở nhà nó chờ ăn cơm. Bữa nào rảnh hai cô qua nhà tôi chơi.

- Dạ, nếu quan lớn cho phép thì chị em tôi mới dám.

- Gần gũi với nhau, qua lại chơi, phép tắc gì! Người ta bà con xa không bằng xóm láng diềng gần. Biết nhau thì cũng như bà con, hai cô đừng ái-ngại chi hết.

Hai cô đưa quan Đốc Phủ ra tới cửa ngõ rồi từ giã nhau. Khi trở vô nhà Ba Có hỏi nhỏ nhỏ rằng:

- Em mời ông hay là khi không ổng qua?

- Em buồn em nằm ghế xích đu ngoài hàng ba đờn chơi. Ổng nghe rồi qua êm, chớ ai mà mời.

- Em cói ý ổng thể nào?

- Trừu chúa!

-Ổng có chọc em hay sao?

- Trời ơi! Ổng già mà ổng đảo nhãn thất kinh. Em đờn ca nhỏ nhỏ cho ổng nghe, coi bộ ổng mê mết. Em vô buồng lấy thuốc đãi ổng, ổng lết vô tới trong buồng em. Ổng lại rủ em đi Long Hải với ổng nữa chớ.

- Bắt mồi rồi a. Ổng có cọ quẹt em hay không?

- Hổng có, song em đứng ổng có theo đứng một bên em, nói chuyện ổng hay kề miệng sát một bên mặt em.

- Được rồi. Còn ổng rủ em đi Long Hãi, em trả lời làm sao?

- Em từ chối, em nói không dám, bởi vì chị gắt lắm. Em nói với ổng nếu muốn mời em đi chơi thì phải nói với chị chừng nào chị cho phép thì em mới dám.

- Được lắm. Qua đoán chắc trong vài tháng nữa em sẻ làm “Bà lớn Đốc Phủ” cho mà coi.

- Em nghĩ khó lắm chị.

- Sao mà khó? Ổng goá vợ, em không chồng, nếu ổng thương thì dắt nhau đi xã Tây làm hôn thú, có khó gì đâu mà khó?

- Làm hôn-thú kình-rình quá, ông đương chịu a.

- Không chịu thì thôi, chớ quan lớn mà núp lén, còn bà lớn mà không giấy tờ, thì coi sao được. Em để đó cho qua lo.

- Ổng có con đông quá; ổng nói ổng có hai người con gái lớn có chồng với một người con trai lớn có vợ rồi. Tuổi em đáng con ổng. Em sợ mấy người con ổng không chịu đâu.

- Con ổng chịu hay là không chịu cũng không hại gì. Ổng cưới vợ cho ổng chớ phải cưới vợ cho con ổng đâu, nên con ổng bắt bẻ. Ổng mà kể tới gia đạo của ổng cho em nghe thì ổng đã có ý gì đó rồi. Em để cho chị điều đình đó.

- Sợ buộc ổng cưới ổng không chịu chớ.

- Chị nuôi em, chị dạy em, hy vọng của chị là mong nưng đở em lên một địa vị cao sang giàu có. Mấy năm nay tuy em có tiền bạc nhiều, tuy em được đứng vào hàng thượng lưu, ngày nào em hết tiền thì họ xô em xuống hàng hạ lưu như cũ, không có chi bền vững. Quan Đốc Phủ nầy là một quan đốc phủ thiệt thọ, chớ không phải Đốc Phủ Hàm. Theo trong xứ mình bây giờ đây ổng là một người có cái địa vị sang trọng tột bực, dầu hưu trí cũng không mất cái địa vị ấy. Ổng đã sang, mà coi thế ổng cũng giàu nữa, không giàu mà sao dám mua chỗ ở tới 11 ngàn. Ổng dám mua như vậy tức thì trong nhà ổng có năm ba chục ngàn. Ấy vậy ổng là một người giàu sang tột bực. Em phải làm vợ ổng cho được, thì cái mục đích của chị mới đạt được, cái hy vọng của chị mới hoàn toàn. Đường xa 10 phần chị em mình đi đã được 9 phần rồi, còn có một phần nữa em phải rán. Em phải nghe lời chị; từ rày sắp lên hễ gặp mặt ổng thì em phải vui vẻ, bải-buôi trêu ghẹo cũng như em nhen nhúm bếp lửa tình trong lòng ổng. Song em phải dè dặt, đừng cho ngọn lửa ấy táp em. Tánh đàn ông hễ không được thì ham, mà được rồi hay chán. Vậy phải để cho người ta ham, chớ đừng làm cho người ta chán. Em cứ giữ cái thái độ “nhem thèm” rồi để mặc qua bẻ lái sửa lèo cho chiếc thuyền dung rủi.

- Em sẻ vưng lời chị. Mà em còn ngại một đều[2], là em sợ cậu Hai Hùng cậu tới đây trèo bẹo quá.

- Em cứ nhắc thằng đó hoài. Em muốn làm bà Đốc Phủ Thần hay là muốn làm mợ hai Hùng?

Cô Hai bị trách thì cô châu mày, kế bồi mời đi ăn cơm.

Chiều bữa sau Ba Có với cô Hai Phục trang điểm theo người sang trọng, cô Hai mặc y phục không loè lẹt, song đồ thiệt đẹp và mắc tiền, cô đeo hột xoàn nhiều, cô dồi phấn khéo, rồi chị em dắt nhau qua thăm Quan Đốc Phủ Thần mà đáp lễ.

 Quan lớn mừng rỡ tiếp rước rất hậu. Ngài kêu con dâu lớn với con gái nhỏ ra mà trình diện với khách. Chị em Ba Có làm quen với hai cô, dùng lời thành thật mà đàm luận, chỉ lối khôn dại đặng mua đồ khỏi lầm, lại mời hai cô lúc nào rảnh thì qua lại chơi. Hai chị em thăm chơi trót giờ rồi mới từ mà về.

Cách vài bữa sau, dâu con của Quan Đốc Phủ qua nhà cô Hai thăm lại mà trả lễ, người con gái nhỏ của Quan Đốc Phủ tên là Cẩm Trâm, mới 14 tuổi, coi bộ quyến luyến cô Hai Phục lắm.

 Từ ấy về sau Cẩm Tâm hay qua chơi với cô Hai Phục. Có bữa cô Hai xúi về xin phép với Quan Đốc Phủ, đặng đi xe hơi với cô mà hứng mát. Cô dắt xuống nhà hàng, khi cô mua bòn-bon cho ăn, khi cô mua khăn cho đội, rồi cô lại dắt vô thăm ông Phủ Tăng, cho làm quen với cô Liên Hoa nữa.

Vợ chồng ông Phủ Tăng thấy cô Hai Phục quen biết bực Đốc-Phủ, thì càng kiêng nể hơn nữa. Mà Quan Đốc Phủ Thần nghe con về học lại rằng cô Hai Phục có chú ruột làm Phủ Hàm, thì ngài càng trọng cô thêm.



[1] nệm

[2] điều


| trang đầu | đầu trang | tiểu thuyết | : 01 02 03 04 05 06 07 08 09 10 11 12 13 14 15 16 17 18 19 20