HỒ BIỂU CHÁNH
.
COM

TIỂU THUYẾT
MGCG 01.PDF
MGCG 02.PDF
 
Mẹ Ghẻ Con Ghẻ
Chương 16

Cách vài bữa sau, lúc tảng sáng Quí rủ Sen đi ra chợ Càng Long coi cuộc buôn bán bây giờ có thạnh vượng hơn hồi trứơc hay không. Hai anh em thay đồ đi chơi. Quí mặc bộ đồ khác bằng bố xám, nhưng cũng cũ mèm, trên bâu cũng như hai cửa tay đều xười rách, đầu đội nón dơ cảy, chưn mang đôi giày đen mòn gót.

Sớm mai tự nhiên có nhiều người ở trong giồng đi ra chợ mua ăn, đàn bà con gái xách giỏ hoặc bưng rổ đi xung xăng, dằn ông con trai đi bộ có dọc, hoặc cỡi xe máy rung chuông ren ren. Người lạ thì ngó Quí trân trân, không biết Quí ở đâu má ăn mặc không giống người trong xứ. Còn người quen biết hồi trước thì chào hỏi, hỏi thăm mạnh giỏi, hỏi về bao giờ, hỏi lơ là rồi bỏ mà đi, dầu nói ốm đau họ cũng không làm sao, dầu nói về bữa nào họ cũng không cần nhớ.

Ra tới bên xe đò, mặt trời vừa lú mọc, chiếc xe chạy Trà Vinh đã bóp kèn lìa bến, còn chiếc xe đi Sài Gòn nằm đó chờ ba bốn hành khách đem đồ lên xe rồi mới đi.

Quí đứng lại coi chơi, nhớ 12 năm trước, cũng giờ nầy mình lên xe theo quan Kinh lý La-Co mà đi Sài Gòn, có chị Mỹ  với cô Hường ra đây tiễn hành, hai cô đứng chận nước mắt, làm cho mình héo gan lạnh ruột.

Sáu Trừ ở trong căn phố gần đó bước ra coi xe chạy, anh ta ngó thấy Quí đứng gần xe thì kêu ma hỏi: “Quí, em đi Sài Gòn hay sao?”

Quí lắc đầu.

Sáu Trừ ngoắc mà nói: “Không đi thì lại đây chơi, Mới nghe nói em về mà không gặp. Lại đặng hỏi thăm một chút”.

Quí đi lại tiệm Sáu Trừ. Sen đi theo sau. Xe Sài Gòn rút chạy.

      Sáu Trừ biểu anh em Quí vô tiệm chơi rồi hỏi:

-         Nghe nói em về đã mấy bữa rồi, sao không thấy đi chợ chơi vậy?

-         Về tới nhà tôi thấy nhà cửa bỏ u tệ như nhà hoang. Tôi buồn quá nên không muốn đi đâu, để ở nhà cuôc cỏ hốt rác đặng coi cho sạch sẽ vui vui một chút. Mấy năm nay anh ở nhà bình an mạnh khoẻ phải hôn anh Sáu?

-         Ừ bình an, cám ơn.

-         Tôi về, thấy ai còn mạnh giỏi tôi mừng. Mà nghe nói có người cũng chết mất vì buồn quá nên không muốn đi đâu, để ở nhà cuốc cỏ hốt rác đặng coi cho sạch sẽ vui vui một chút. Mấy năm nay anh ở nhà bình an mạnh khoẻ phải hôn anh Sáu?

-         Ừ, em đi lâu quá. Mấy người già phải chết chớ sao. Rất đỗi là ông Bồi không già gì lắm, mà ông chờ em cũng không nổi. Em đi đâu mà lâu quá không về thăm nhà vậy?

-         Nói thiệt với anh, thân tôi ra đi chẳng khác nào một lá cây rụng giữa đường. Gió thổi bay qua bên này tôi nằm bên này. Người đi đường hất qua bên kia thì nằm bên kia. Nằm chỗ nào cũng có, không biết ở đâu mà nói được.

-         Em đi như vậy mà khá hôn? Có vốn liếng chút đỉnh hay không??

-         Làm ra đồng nào lũm[1] hết đồng nấy. Ra đi tay không trở về cũng vậy. Mà có tiền hay không tôi không cần lo, thân trơ trọi một mình, tay chơn đây đủ dầu thế nào mỗi bữa cũng có được vài chén cơm dằn bụng, đói điếc gì mà lo.

-         Té ra em chưa có vợ con hay sao?

-         Chưa. Quyết lập thân mà chưa lập được, thì đâu dám nghĩ tới gia đình.

-         Thấyđi lâu quá tưởng khá lắm chớ.

      uí cười rồi đứng dậy từ giã Sáu trừ dắt Sen đi, nói đi lại chợ xem coi buôn bán thế nào.

      ai anh em đi giáp vòng chợ gặp Mỹ. Quí dở rổ coi Mỹ mua những vật gì mà ăn rồi móc túi đưa cho Mỹ hai đồng bạc mà nói: “Chiều hôm qua tôi thấy trong bụi tre sau nhà có một mụt măng ngon lắm. Chị trở lại mua vài cái giò heo đem về rồi tôi sắn mụt măng đó hầm ăn chơi.

Mỹ trở lại mua giò. Quí với Sen đi thủng thẳng[2] mà chờ rồi một chị với hai em hiệp nhau mà về một lượt, hòa  hòa thuận thương yêu, nên vui vẻ vô cùng.

Thị Mùi cũng không đi đánh bài nữa, bây giờ cứ ở nha phụ với Mỹ lo nấu cơm nước vá may, Quí rất vui lòng, nên ban ngày hiệp với Sen giúp chú Tiền làm lo sạch sẽ trong vườn, chiều mát anh em dắt nhau thăm mấy nhà trong xóm, rồi tối lại Quí lựa những chuyện Á Rập trong bộ sách “Một ngàn lẻ một đêm” mà thuật cho dì ghẻ vơi chị và em nghe chơi, cả ba đều mê hết, ngày nào cũng trông cho mau tối đặng nghe Quí nói chuyện đời xưa của Á Rập.

Quí về chưa được một tháng tình cảnh trong nhà ông Bồi Bái Tồn đều đổi khác hết. Nhà cửa bây giờ coi khoăn khoát vui vẻ, trong ngoài đều sạch hóc, không cóc cái vẻ u tệ điêu tàn như trước nữa.

Sen cứ đeo theo anh luôn, biết cung kính anh chị, không thèm đi chơi, mỗi ngày tự kiếm công việc trong nhà hoặc ngoài vườn mà làm, không đợi anh biểu.

Mỹ thì lúc này sung sướng chẳng có lúc nào bằng, trên mẹ ghẻ đã bỏ những lời mắc mỏ đắng cay, dưới được hai em tỏ tình thương yêu kính mến.

Còn Thị Mùi vì cô thân thất thế nên phải nhẫn nhịn con ghẻ, nhưng không đi đánh bài được thì không thể nào vui. Mà có phiền giận thì phải giấu kín trong đáy lòng, còn ngoài mặt thì phải bải buôi cho an thân phận.

Chú Tiền thấy bây giờ cả nhà đều thuận thảo thì chú rất vừa lòng, nên chú nỗ lực mà giúp công, cực mà vui nên không nệ.

Một bữa đương ăn cơm, Thị Mùi nhắc mùng 10 tới đây là ngày giỗ ông Bồi.

Quí nói: “Chị Hai tôi có nói bữa hổm. Khi cha tôi mất  không tôi có nhà, mà báo hiếu cho cha không được. Nay tôi về đây nhơn dịp giỗ, tôi tính mua một con heo đặng cúng cha tôi, rồi mời bà con trong làng đến ăn uông chơi một bữa. Để tôi đưa tiền cho chị Hai tôi kiếm mua một con heo để bữa đó làm thịt mà cúng. Mua heo chừng vài ba chục, không cần phải mua heo lớn lắm”.

Mỹ nói: “Heo bây giờ rẻ. Heo 30 lớn cả tạ, chớ phải nhỏ sao?”

Thị Mùi làm lơ, để cho chị em Quí tính sao tự ý.

Ăn cơm chiều rồi Quí đưa cho Mỹ một trăm đồng bạc biểu cất đặng mua heo, còn dư  thì mua đồ nấu cúng. Thị Mùi tưởng Quí nói mình góp huê lợi hương hỏa mình phải chịu tiền làm đám giỗ, té ra thấy Quí đưa tiền thì chị ta rất vui lòng, nên sốt sắng bàn tính với Mỹ coi mua heo rối phải mua thứ gì nữa. Chị ta lại hỏi Quí muốn mời ai. Quí nói việc đó cho Quí lo, Quí sẽ đích thân đi mời hương chức trong làng, còn bà con lối xóm thì biểu Sen đi mời cũng được.

Chạng vạng tối, Quí đi vô ngã ba Suối cạn đặng thăm dì Ba Thới, vì hổm nay mắc lo dọn dẹp nên không có trở lại mà nói chuyện với dì.

Tại ngã ba vô Suối Cạn chỉ có ba cái nhà nên chiều tối ít có con nít tụ tập ngoài lộ mà giỡn chơi.

Trong tiệm dì Ba Thới, cô Hường thấy trời đã tối, cô quẹt đốt cái đèn gọi là tọa đăng, bưng để trên bàn giữa và ngó mẹ nằm trên bộ ván lót phía trong mà nói: “Anh Quí về hổm nay cả tháng mà ảnh trốn mất, không thấy ảnh vô đặng hỏi thăm coi ảnh sắp đặt việc nhà của anh xong hay không”

Dì Ba Thới nói: “Bữa hổm má đi chợ, má nghe họ nói nó về nó quậy trong nhà thất kinh hết thảy. Ba Mùi hết dám xách đít đi đánh bài. Còn thằng Sen thì tối ngày phải cuốc cỏ hốt rác, hết thả rểu như hồi trước nữa. Quí không muốn vô chơi cũng phải. Nó đương làm hùm làm hổ, nó sợ tới lui nhà mình rồi Ba Mùi nghi má cấm cán, xúi giục, nên nó tính tránh tiếng cho mình đó chớ gì”

Mẹ con nói chuyện tới đó thì Quí ở ngoài bước vô, Hường mừng nên vứa cười vừa nói: “Mới nhắc anh thì có anh liền. Bộ anh rình đâu ngoài cửa hay sao anh Quí?”

Dì Ba Thới ngồi dậy.

Quí kéo ghế ngồi chống tay lên trên bàn má hòi: “Em nhắc anh hay sao? Có việc chi hay không?”

Hường ngồi cái ghế phía bên kia mà đáp:

-         Có việc chi đâu. Anh về rồi anh biệt cả tháng nay không thấy tăm dạng gì hết, nên em hỏi má em chớ.

-         Mắc dọn dẹp nhà cửa nên anh chưa đi đâu hết. Cách vài bữa có ra chợ một lát coi bây giờ cuộc buôn bán thế nào vậy thôi.

-         Ngoài chợ người ta nói con về rầy rà mẹ con thằng Sen xếp ve hết. Con hăm đuổi hết đi ra khỏi nhà rồi mặc sức mà đánh bài đá gà. Con làm Ba Mùi nằm co ở nhà hết dám thả đi đánh bài nữa. Còn thằng Sen dọn dẹp trong vườn tối ngày với chú Tiền hết dám ló ra khỏi nhà. Quả có như vậy hay không con?

-         Không biết chừng dì con thêu dệt với người ta sao đó, rồi họ thêu dệt thêm một mớ nữa, thành ra con mang tiếng tàn bạo, chớ lẽ nào con dám nói nặng lời vời dì con. Dì con là bạn trăm năm của cha con, dầu không tình cũng nghĩa, còn thằng Sen là máu thịt của cha con, tức thị nó là em cuả con, có lẽ nào con nỡ xua đuổi. Việc thiệt như vầy: con về nhà con thấy nhà cửa như nhà hoang, chị Hai con cực khổ rách rưới như con mọi. Dì con thì đi đánh bài, còn thằng Sen thì đeo trong trường gà. Thấy tình cảnh như vậy con đau đớn quá, chịu không nổi.
Chiều thằng Sen về, nó thấy con nó làm lơ như  thấy người hàng xóm, không lộ vẻ cảm tình chút nào hết. Con giận con có rầy nó. Con buộc nó từ rày sắp lên nó phải dọn dẹp trong nhà, cuốc cỏ ngoài vườn như con. Con cấm nó không được đi chơi, không được bài bạc. Sáng hôn sau con ra cuốc cỏ, đốn cây, con buộc nó phải làm với con. Ban đầu coi bộ nó giận con lắm, nhưng con làm oai với nó một buổi, rồi con bôm ngọt nó, nên nó hết giận và từ đó tới nay nó siêng năng lắm, không thèm đi chơi nữa, còn dì của con đi đánh bài chiều về như thường.
Sáng bữa sau ăn cơm rồi lấy dù ra, tính đi nữa, chừng đó con mới cản ngay. Con dùng lời hết sức êm ái mà chỉ tác hại của tật bài bạc cho dì con thấy, con nói vì thói đó mà ruộng đất của cha con tiêu hết, làm cho cha con buồn rầu đến nỗi phải chết. Thiệt con có trách dì con, con chỉ cái lỗi của dì đối với cha con và đối với chị Hai con, rồi con khuyên nếu muốn con cứu chữa gia đạo lại thì phải nghe lời con, đừng có bài bạc nữa. Còn như muốn chuyên nghề đó, không chịu hiệp với con mà cứu chữa gia đạo của các con, thì phải cất nhà mà ở riêng. Con nói ngay ra từ đây với quyền đích tôn thừa tự và quyền trưởng nam trong gia đình con làm chủ hương hỏa và nhà thờ để lo sửa chữa nhà cửa, cúng quải ông bà, giúp cho chị hết khổ, dạy cho em khỏi hư. Con nói êm ái nhưng cương quyết, làm cho dì con khó chịu, nên dì khóc mà la trời la đất, kêu vong linh cha con mà méc con đuổi xô. Con cứ giữ thái độ cứng cỏi, con không xiêu lòng. Dì con giận không thèm nói tới con nữa, nhưng thiệt cũng không dám đi đánh bài.

-         Con làm cứng nên con mẻ sợ chớ gì?

-         Chưa sợ đâu. Nằm dàu dàu vài bữa rồi một buổi chiều lén con đi ra đâu ngoài chợ, chắc là đi nói hành nói tỏi, nói cho thiên hạ ghét con.  Té ra nghe họ cắt nghĩa lý luật sao đó không biết mà chừng về ăn cơm chiều dì con dã lả kiếm chuyện nói với con, không làm giận làm hờn nữa, cứ ở nhà mà phụ với chị Hai con mà lo cơm nước vá may. Dịu ngọt với chị Hai con lắm, lại theo o bế con, xin con dạy dỗ thằng Sen cho nó biết làm ăn như người ta, đừng lo chơi bời nữa. Dì con nói vườn lớn, đất rộng, làm sạch cỏ rác rồi, vậy thì mưa xuông đây trồng cà cải bắp khoai, bán lấy tiền xài trong nhà không hết.

-         Dữ hôn! Đến bây giờ mới biết lo! Chớ chi thuở nay lo như vậy thì tuộng đất làm sao má tiêu được.

-         Hồi chiều này dì con nhắc mùng 10 tới đây là ngày giỗ cha con.

-         Chà chà ! Còn nhớ ngày giỗ. Vậy thì khá thiệt mà.

-         Thưa, bây giờ đổi tánh khác hẳn, chớ không phải như hồi trước đâu. Con mời dì bữa nào rảnh dì ghé nhà con chơi. Bây giờ trong nhà đầm ấm vui vẻ, từ trước ra sân sau vườn đều sạch bóc.

-         Ừ, để bữa nào rảnh dì ghé chơi.

      Hường nói: “Vuông đất rộng hơn một mẫu, nếu trồng cho giáp hết thì huê lợ lớn lắm”

      Quí ngó Hường vừa cười vừa nói: “Em giỏi trồng thì ra đó mà trồng”

      Hường mạnh dạn nói:

-         Anh nói thiệt hay là nói chơi?

-         Nói thiệt chớ.

-         Nếu nói thiệt thì chừng trời sa mưa anh gieo trồng, em sẽ trồng với anh chơi cho vui.

      Dì Ba Thới ngó hai trẻ mà cười. Quí hỏi dì:

-         Hổm nay con về con chưa đi đâu. Nhưng mà con dòm coi dường như người trong làng trong xóm thấy con nghèo họ lãnh đạm với con lắm. Dì có tiệm. Người ta hay tới chơi. Dì có nghe họ dị con, họ chê khen thế nào hay không dì Ba?

-         Oái thiên hạ hễ thấy giàu thị họ bợ đỡ, thấy nghèo thì khinh khi, hơi nào mà lo con.

-         Thưa không. Con hỏi cho biết nhơn tình vậy thôi chớ con có lo chi đâu. Giàu hay nghèo đều là việc riêng của con, con giàu họ không hưởng được, con nghèo họ cũng không giúp được, thế thì sự giàu nghèo của con có can hệ gì đến ai mà con lo.

Hường nói: “Có nhiều người lại đây uống rượu họ nói lén anh lung lắm”. Hường vừa nói vừa ngó Quí mà cười. Quí bình tĩnh mà nói lại:

-         Qua rất tiếc không nói ngay với qua đặng qua có thể đàm luận với họ chơi. Đâu, họ nói lén qua về việc gì đâu, em thuật lại cho qua nghe chơi.

-         Thôi thuật cho anh nghe, anh thêm buồn, chớ có ích gì.

-         Không buồn đâu. Ở đời qua cần phải biết chỗ nào người ta chỉ mà tránh, chỗ nào người ta khen mà làm, chê hay khen qua cũng vui hết, chớ sao lại buồn mà em ngại.

-         Người ta nói anh bỏ xứ mà đi mười mấy năm, tưởng đi làm ông làm thấy gì, té ra trở về lang thang lưới thưới, không bằng một tên trùm ở trong làng, vậy mà đi làm gì. Nhà sẵn có ruộng có đất. Vậy ta ở nhà, ta làm ruộng, làm rẫy cho khoẻ tấm thân, đã được lành lã mà còn dư dả nữa.

-         Thiệt họ chê qua như vậy hay sao em?

-         Họ chê như vậy.

-         Qua nghi em chê quá, chớ không có họ nào hết.

-         Không mà. Em nghe họ nói, em thuật lại thôi. Em đặt chuyện làm chi.

-         Qua muốn biết coi như em chê thì qua cắt nghĩa cho em hiểu. Còn như  thiên hạ chê thì để cho họ thong thả mà chê, qua không cần cãi lẽ làm gì.

-         Sao lại không cần? Người ta nhạo báng, anh phải trả lời chớ. Anh cắt nghĩa cho em nghe đi đặng có ai dị nghị anh nữa thì em sẽ thay mặt cho anh mà trả lời với họ.

-         Ạ ! Em muuốn như vậy thì qua phải nói cho em hiểu. Dì Ba với em điều biết ngày trước qua ra đi là vì sự bất đắc dĩ, chớ không phải qua mê chức “Bồ của quan Kinh lý” nên bỏ xứ mà đi. Từ nhỏ qua quyết chí học cho giỏi, cho tột bực, đặng lập thân. Vì gia đạo ép buộc, chận bít đường, không cho qua đi tới nữa được, qua bực tức nên phải tìm ngã khác mà đi.
Ra đi, qua quyết đi đặng kiếm thế lập thân, đi đến 12 năm qua mới trở về được. Qua về với hai bàn tay không, quần áo lang thang, bạc tiền không có thiên hạ chê cười qua là phải phải lắm, họ có chê bậy đâu em. Qua xách cái nghèo ra đi, chừng nghèo qua cũng đem cái nghèo mang về, thế thì người ta cười qua không đáng hay sao em? Nhưng mà qua nghèo tiền bạc người ta thấy được, còn qua giàu cái  khác người ta không thể thấy được. Đây, em coi cặp mắt của qua đây…

      Quí đưa tay vạch cặp mắt mà nói tiếp: “Cặp mắt này thấy nhiều cái Quí giá lắm em, dầu người ta có tiền đến bao nhiêu cũng thể không thấy được. Còn em coi cái bụng của qua đây nữa…”.

      Quí dở vạt áo lên vỗ bụng và nói tiếp: “Túi thì nhẹ, nhưng mà cái bụng này có chứa đủ thứ hết, chứa dại chứa khôn, chứa xấu chứa tốt, không thiếu gì, nên nó Quí báu lắm, không có bụng nào dám bì đâu. Người  ở xứ mình họ chỉ thấy Trà Vinh, Vũng Liêm, có giỏi lắm là Vĩnh Long, Sa Đéc, họ có thấy xa hơn nữa đâu. Trong bụng họ trạo trực có hai vật là lợi với danh, nghĩa là bạc tiền với chức tước, chớ chẳng có thứ gì khác. Mà chánh thứ khác đó mới Quí chớ. Qua đi 12 năm,bây giờ qua trở vầ, bề ngoài thì qua nghèo thiệt, mà bề trong qua giàu lắm, qua có đủ những cái người ta chê không chịu mua, với những cái người ta muốn mà không được. Để thủng thẳng rồi họ sẽ thấy những cái họ không thấy nổi, chừng đó họ mới bối rối, không biết phải chê hay là khen”

      Hường chúm chím cười mà nói:

-         Anh đi xa, anh học nói cái điệu úp mở kỳ cục quá. Ai mà hiểu cho nổi. Người ta thấy anh đi không về không, người ta tiếc chớ chi anh ở nhà cày ruộng làm rẫy cho khoẻ thân lại có tiền.

-         Hay là cái đi đó đa. Em không nên tiếc. Để qua nói thí dụ cho em hiểu: trời mưa nước đọng trong mấy ao mấy vũng. Nước ấy ngọt thiệt, nhưng cứ đọng một chỗ hòai, lâu ngày phải cạn nên nổi bùn đục ngầu, rồi còn thúi hôi nữa. Cón nước trong sạch không phải vậy. Nhờ có ròng có nước lớn sông vận chuyển vô tận chân núi cánh đồng, rồi rút ra tới vàm to biển cả. Được vận chuyển như vậy nước sông mới có đủ mùi mặn lạt chớ không bao giờ có đục có hôi. Vì vậy nên thiên hạ ưa tắm nước sông hơn là tắm nước ao nước vũng. Em hiểu hôn?

-         Anh nói cao kỳ quá ! Nghe bắt mệt.

-         Thiệt quá nói minh mông, bóng dáng, một chút, nhưng nếu em chịu khó suy nghĩ thì em sẽ hết tiếc 12 năm lưu linh của qua.

      Dì Ba Thới: “ Con Hường nó thiệt thà. Con nói chuyên cao xa quá, làm sao nó hiểu cho nổi. Nhưng dì hiểu. Tuy con đi không về không, con không lập được công danh, không gây được sự nghiệp, song nhờ có đi xa, đi nhiều nơi, con mới nghe đủ thấy rộng, mới hiểu thế thái nhơn tình, mới biết dại khôn cao thấp. Tuổi con còn nhỏ, đời con còn dài, có chí thì lo gì giàu nghèo, hễ trời giúp vận thì tiền bạc ở đâu ngón tay chớ đâu. Họ khen hay chê mặc kệ họ, kể làm chi con”.

Quí nói: “Thưa, con nghe em con nói, con phải cắt nghĩa xa gần mà chơi chớ con đã từng lội lặn trong biển khổ, trong  đời tục, con xá gì miệng thiên hạ. Nếu nói ra thì con mang tiếng nói phách, nhưng trước mặt dì cũng như mẹ của con, bởi vậy con phải nói thiệt, con coi người đời rẻ lắm dì à. Con coi thiên hạ ở trong làng mình đây chẳng khác nào bầy chim se sẻ đậu trên hàng rào kiếm ăn kêu chót chét, bầy chim ấy mà sao hiểu nổi tấm lòng thơ thới của mấy con diều, mấy con hạc, bay liệng trên mây xanh.

Hường đứng dậy và nói: “ Anh khinh bỉ thiên hạ quá”  Nói rồi Hường vô trong bưng bình trà với cái tách đem ra rót mời Quí uống.

Dì Ba Thới hỏi Quí muốn ăn bánh ngọt hay không Quí lắc đầu bảo không hảo ngọt rồi bưng tách nước trà mà uống.

Nghe trống canh ngoài quận đánh 9 giờ Quí mới nói:”Hồi nãy con có nói mùng 10 tới đây là ngày giỗ cha. Hồi cha con mất, không có con ở nhà mà báo hiếu. Năm nay con về đây nhơn dịp giỗ con có đưa tiền cho chị Hai con kiếm mua một con heo đăng con làm thịt mà cúng cha con. Vậy trước khi mời bà con trong làng, con đích thân vô đây mời dì với em Hường trưa mùng 10 ra nhà chứng kiến cho con cúng cha mẹ và ở ăn một bữa con của con”.

Dì Ba nói:” Con cúng anh Bồi bái thì dì phải ra chớ. Dì sẽ ra sớm. Còn con Hường, cha chả, không biết nó đi được hay không. Dì có một đứa cháu gái, tên con Điệu, ở Láng Thé. Nó kêu dì bằng cô. Nó có chồng, rồi cha mẹ nó khuất hết, vợ chồng nó dắt nhau qua bên Ngã Bảy ở làm ruông mấy năm nay. Dì mới nghe chồng nó chết, để lại một đứa con sáu bảy tuổi, nó đem con về Láng Thé mà bơ vơ không có nơi nương tựa. Dì có nhắn biểu nó đem con lên ở với dì. Nếu nó lên trước mùng 10 thì nó coi tiệm cho con Hường đi với dì. Còn nếu nó lên chưa kịp thì con Hường mắc coi nhà không đi được”.

Quí nói:

-         Còn tới sáu bữa nữa, chắc lên kịp mà.

-         Nếu nó lên kịp, thì con Hường sẽ đi đám giỗ vời dì. Mấy bữa rày con Hường trông nó dữ lắm, trông lên coi nhà để dì dắt Hường đi Trà Vinh.

-         Có việc chi dưới Tà Vinh hay sao?

-         Nó đi coi đền đài gì mới cất đó, họ trầm trồ khen tốt. Người ta rủ nhau đi coi. Nó nợp nợp đòi đi hổm nay, Ngặt bỏ nhà không được nên nó trông con Điệu lên coi nhà đặng dì dắt nó đi.

-         Ạ! Té ra em Hường muốn đi coi! Chị Hai con bữa hỏm đi chợ về, chỉ cũng thỏ thẻ nói người ta đồn đền đài gì đó. Chỉ không có đòi đi coi. Nhưng chỉ nói chuyện đó, chắc ý chỉ cũng muốn đi. Vậy để đám giỗ xong rồi tôi dắt hết đi với tôi. Tôi nghe nói, nhưng chưa biết cất lối nào ở đâu.

-         Người ta nói cất dựa bên đường trên mình xuống, còn không đầy một ngàn thước thì tới chợ. Xe đò biết hết. Mấy cậu lơ quảng cáo quá, nên thiên hạ đi dập dìu.

-         Được, Tôi cũng đi chơi cho biết. Nhơn dịp tôi kiếm nhà thăm ông thầy cũ của tôi luôn thể.

-         Con muốn thăm thầy Nhứt Vĩnh phải hôn?

-         Thưa, phải.

-         Thầy hưu trí. Nghe người ta nói thầy cất một ngôi nhà nhỏ mà đẹp lắm ở dựa đường đi ra vàm.

-         Biết như vậy thì xuống đó dễ kiếm.

Quí từ giã mẹ con dì Ba mà về.

Hường đua ra cửa mà nói:” Vài ba bữa anh vô nói chuyện chơi. Bộ anh nghèo anh thẹn sao mà không dám ló ra khỏi nhà”.

Quí đứng lại ngoài sân mà nói:” Qua ngó từ trên trời xuống dưới đất qua không thẹn với cái gì hết em à. Hổm nay qua không đi đâu là vì qua mắc sắp đặt việc nhà. Bây giờ coi mòi đã xong rồi. Vậy có lẽ từ bữa nay qua có thể vô thường mà thăm dì với em”.

Quí xây lưng đi.

Hường trở vô đóng cửa.

Cô Mỹ lãnh một trăm đồng bạc của em rồi thì bữa sau cô cậy chú Tiền đi hỏi coi có ai bán heo đặng trả giá mà mua.

Chú Tiền vô Sóc Quan nghe người ta nói  bà Các có một con heo đen gần một tạ bà muốn bán. Chú lại coi thấy con heo ú lắm. Chú hỏi giá. Bà các nói nếu muốn mua thì phải trả 30 mươi bà mới bán. Chú Tiền trả 25 đồng. Bà lắc đầu. Chú về nói lại cho công Mỹ hay và xin cô vô coi như chịu thì trả thêm mà mua.

Đến xế Ba Mùi với cô Mỹ đi xem con heo. Mẹ con đều ưng bụng mới trả giá thêm từ đồng, đến 28 đồng thì bà Các chịu bán. Cô mỹ trả tiền đủ rồi về bảo chú Tiền với thằng Sen vô bắt heo khiên về nuôi.

Quí thấy con heo thì khen rẻ. Tối lại anh ta đưa thêm cho chị một trăm đồng bạc nữa, dặn mua đồ làm đàm giỗ coi cho được, vì anh ta về mới cúng cha lần đầu, anh ta tính mời làng xóm đông, nên phải nấu đồ nhiều mới đủ mà đãi khách.

Quí bàn tính với mẹ ghẻ coi đám giỗ phải mời ai. Mẹ con mới chia phần: Quí lãnh đi mời Hương chức Hội tề với mấy ông Hương chức cựu. Sen lãnh đi mời mấy nhà trong xóm, còn Ba Mùi thì mời mấy người ngoài chợ, lúc ông Bồi mất họ có đến điếu bái phân ưu.

Bữa mùng 8, Quí ăn cơm sớm mơi rồi mới đội nón đi mời mấy ông già và Hương chức. Đi giáp hết đến nữa chiều mới trở về. Trời nắng lại đi bộ nên đổ mồi hôi và khát nước.

Trong Suối Cạn về ngang tiệm dì Ba Thới, Quí ghé vô đặng xin nước uống.

Hường ra chào mừng và nói: ”hồi trưa em thấy anh đi vô cầu Suối, em biết anh đi mời đám giỗ và chắc bận về anh sẽ ghé, nên hồi trưa em không kêu”.

Quí nói:” Ừ, qua đi mời đám giỗ. Nực và khát nước quá. Em cho qua một tô nước lạnh đi”

Quí cởi áo bành tô máng trên ghế, rồi lại nằm trên võng, lúc lắc đưa cho mát.

Hường bưng ra một ly nước lạnh đi ngay lại đưa cho Quí. Quí ngồi dậy tiếp ly nước uống liền rồi hỏi:

-         Dì Ba đâu?

-         Má mới lên xe đò đi ra ngoài chợ.

-         Buổi chiều chợ có bán gì đâu mà đi mua?

-         Má đi mua gì đó không biết.

-         Quí trả cái ly cho Hường, thấy có một chị đàn bà lấp ló trong cửa buồng thì hỏi:

-         Ai kia? Phải chị Điệu mà Dì Ba nói bữa hổm đó hay không?

-         Phải. Chỉ mới lên hôm qua.

-         Vậy thì mốt, mùng 10 em ra đám giỗ được.

-         Được, có chị Điệu coi nhà rồi.

-         Em làm ơn sáng mốt ra sớm đặng tiếp tay với chị Mỹ.

-         Còn má thì trưa má sẽ ra sau. Hồi hôm má đã tính với em như vậy rồi.

-         Em đi cất cái ly rồi lại đây nói chuyện chơi.

-         Hường đem ly để trên bàn rồi trở lại ngồi tại đầu ván gần cái võng.

-         Quí nằm cứ ngó Hường mà cười, nhưng không nói gì hết.

-         Hường cũng chúm chím cười và ngó Quí cười mà hỏi:

-         Anh muốn nói chuyện chi? Sao không nói lại cứ ngó em mà cười?

-         Qua ngó em là vì qua muốn lấy cặp mắt lưu lạc của qua mà dòm thấu ruột gang em coi hiện giò em ao ước việc gì hơn hết.

-         Vậy hả? Anh thấy rồi hay chưa? Nếu anh chưa thấy thì để em nói phứt cho anh khỏi kiếm. Hiện giờ em muốn gắt có một chuyện là đi Trà Vinh xem đền đài gì đó mà thiên hạ đồn quá, làm cho em nôn hết sức.

-         Chuyện đó có khó gì đâu mà ao ước. Muốn đi thì bữa nào leo lên xe đò, đi chừng nửa giờ, tốn có vài cắt, em sẽ thấy được. Mà qua tưởng họ cất nhà tốt vậy thôi tại mấy anh lơ xe đò quảng cáo để rù quyến khách đi xe mà thủ lợi, chớ có gì lạ đâu mà em nôn.

-         Dù! Người ta đi coi dập dìu, đến người Vĩnh Long Cần Thơ cũng qua coi. Ai đi coi về cũng trầm trồ khen ngợi dữ quá, chớ nào phải mấy anh lơ bày chuyện đặng quyến khách. Bây giờ có chị Điệu coi nhà rồi. Vậy bữa nào rảnh anh dắt má với em đi coi một bữa.

-         Không gấp gì lắm.

-         Em nôn quá, mà anh nói không gấp. Tại sao anh không muốn đi? Em bao[3] tiền xe cho mà. Anh khỏi tốn hao chi hết.

-         Đi chơi mà khỏi tốn hao thì qua có ngại gì đâu mà không chịu đi. Sở dĩ qua không sốt sắng là vì cặp mắt của qua đã thấy xấu tốt đủ thứ, như qua đã có nói với em bữa hổm. Cặp mắt này khôntg còn thấy khao khát cái gì hết, cũng như cái bụng này không còn ham hố vật gì nữa vậy.

-         Anh đi mấy năm nay chắc anh cực khổ lắm nên anh chán đời phải hôn?

-         Không cực chi lắm. Mà đời có phụ qua đâu mà qua chán. trái lại qua muốn giúp đời lắm chớ. Nếu bộ qua lơ lững ấy là vì qua đương tìm kiếm một người bạn trăm năm đồng tâm đồng chí để cùng qua chia cay đắng, chung ngọt bùi, mà qua tìm chưa ra, nên qua chưa biết vui.

-         Người bạn đồng tâm đồng chí là người thế nào? Anh nói rõ cho em hiểu rồi em sẽ tìm giùm cho anh.

-         Qua muốn có một người vợ từ đầu óc cho tới ruột gan thảy đều giống như qua là: không nhiễm thế tục, không kể nhơn tình, không ham bạc tiền, không chịu gian dối, biết thương người nghèo khổ, biết trọng kẻ thẳng ngay, dám chê việc bất công, dám binh việc oan ức.

-         Cha chả, cưới vợ mà anh kén gắt quá, em chắc trong nước Việt Nam mình không có người vừa con mắt anh đâu.

-         Nếu chưa có thì một cô gái nào đó làm gan ưng qua, rồi về nhà qua sẽ ráng tập luyện tánh tình theo các điều kiện qua buộc đó cũng được.

-         Nếu người tập không được thì làm sao?

-         Hễ muốn thì phải được. Tục ngữ của người Pháp có một câu như vậy. Nếu một người vợ thành thiệt thương chồng, cứ làm theo tâm chí của chồng thì xong.

-         Anh tính việc minh mông làm chi cho mệt trí. Anh còn 12 mẫu ruộng hương hỏa với một sở đất giồng lớn hơn một mẫu. Bây giờ anh cứ cưới một người vợ biết tiện tặn ham làm ăn, rồi vợ chồng  ra công cày cấy sở ruộng và gieo trồng đất giồng, trong ít năm nhà sẽ dư dả thảnh thơi chớ có gì đâu.

-         Ừ, phải, làm cho có tiền rồi mua thêm ruộng. Vợ chết buồn đi đánh bài. Cưới vợ khác đem về cho nó phá của, lại hành hạ con. Nó làm cho nghèo, rồi con đi ở đợ. Em muốn xúi qua diễn lại cảnh đời giống như cảnh đời của ông già qua hồi trước vậy phải hôn?

-         Mình ở ruộng giồng, thì tính làm ruộng giồng chớ sao. Tại mạng cậu Bồi khiến cậu phải chịu tai họa nên mới có việc chẳng may như vậy. Mạng của anh khác, có lẽ nào lại bị như  cậu Bồi hồi trước mà sợ.

-         Qua muốn bay nhảy, bay cho xa, nhảy cho cao kia. Qua muốn tách khỏi thế tục mà làm theo chí hướng của qua, đặng qua đạt được mấy mục đích nói hồi nãy đó. Em hiểu không?

-         Hiểu.

-         Em hiểu rồi em dám lãnh tuồng làm người vợ qua đặng vợ chồng đâu lưng sát cánh mà mạnh bước trên đường đời với chí hướng đó hay không?

Hường lặng thinh ngồi suy nghĩ.

Quí ngồi dậy ngó ngang Hường mà nói:

-         Từ hôm qua về đến nay, qua muốn hỏi em một chuyện, nhưng chuyện không gấp nên qua chưa hỏi. Bữa nay sẵn dịp, qua phải hỏi luôn. Qua xin nói trước việc này là qua lấy lòng thành thiệt mà hỏi, thì em cũng phải lấy lòng thành thiệt mà đáp, đừng sụt sè, đừng  giấu diếm.

-         Anh muốn hỏi việc chi cứ hỏi. Em sẻ trả lời ngay.

-         Qua đi 12 năm. Em ở nhà, em không lấy chồng. Phải em chờ qua hay không? Nói thiệt đi.

-         Phải.

-         Cám ơn em, cám ơn về cách thành thiệt. Qua nhớ khi qua đi, em bịn rịn, em hỏi đi chừng nào về. Qua nói không định trước được. Qua không có hứa hẹn. Tại sao em chờ?

-         Tại em thương anh, nên em quyết chờ hoài.

-         Như qua chết mất, hoặc sống mà qua không về, rồi em làm sao?

-         Em chờ đến chết thì thôi.

-         Như qua về mà qua có vợ rồi, thì em làm sao?

-         Em ở độc thân mà nuôi má em.

-         Vậy thì tình cảm của em đối với qua nặng lắm. Tình đó không dễ kiếm được, dầu em chưa tập chí như qua, nhưng đã có sẵn tình yêu ấy, thì tự nhiên làm vợ qua em vì thương mà làm theo qua được. Em chịu làm vợ qua đặng tập theo chí hướng của qua hay không?

-         Để tập thử coi.

-         Được biết tình em rồi, bây giờ qua mới buồn.

-         Sao mà buồn?

-         Qua nghèo lắm em ơi. Em yêu qua đến nỗi dám thí khoảng đời xuân xanh mà chờ qua. Té ra qua về mà qua lại đem túi nghèo về hiến cho em, không có bạc tiền chi hết!.

-         Anh đã lập tâm không ham tiền bạc thì làm sao mà giàu được. Giàu nghèo không cần, miễn vợ chồng yêu nhau thì trong nhà vui sướng.

-         Em vì tình mà không chê qua nghèo. Còn dì Ba, biết dì Ba có bằng lòng cho em lấy thằng chống nghèo hèn rách rưới hay không?

-         Thuở nay má xem anh cũng như con của má đẻ. Anh nghèo má lại càng thương thêm,có lẽ nào má chê.

-         Tuy vậy mà bữa nào có dịp qua cũng phải nói ngay vói dì coi dì bằng lòng hay không.

-         Anh muốn nói bữa nào thì tối vô mà nói. Ban đêm không có khách.

-         Thôi, để qua về cho em nấu cơm chiều. Việc hôn nhơn để thủng thẳng rồi sẽ tính. Em nhớ sáng mốt ngày 10, em ra giùm sớm sớm.

-         Em nhớ.

      Quí bận áo ra về. Chiều mát, đi trên lộ, trong mình khoẻ khoắn vô cùng. Quí nhớ chừng câu chuyện mới nói với Hường thì chàng nhếch miệng cười, không dè một cô gái sanh sống trong chốn thôn quê, không có học, không đi xa, mà cũng gây được một khối tình chắc chắn bền dai khối tình ấy nếu biết sử dụng thì nó có thể đưa con người lên tận mây xanh, còn nếu dẫn nó đi sái đường thì nó cũng có thể đưa con người xuống địa phủ.

Mà khối tình của phụ nữ có một ám lực mạnh mẽ đáng ghê đáng sợ. Nó chịu nhẫn nhịn mà điều hòa để cho người sử dụng hay là nó sẽ làm cho tâm hồn người phải mê muội rồi nó điều khiển lại người.

Đó là một vấn đề cần phải suy nghĩ.

Sáng mùng 10 cả nhà Quí đều dậy sớm. Cô Mỹ sửa soạn đi chợ. Vài chị đàn bà với vài chú trai lối xóm lại lo bắt nước cạo heo. Ba Mùi lăng xăng dặn Mỹ mua đồ. Quí với Sen phụ chú Tiền quét dọn trong ngoài cho sạch sẽ.

Cô Hường ra tới, có xách theo hai chai rượu chát, một gói trà với một gói bánh, cô sắp lên bàn mà nói với Quí rằng dì Ba Thới gởi trà rượu ra để phụ cúng ông Bồi. Mỹ với Quí tỏ lời cảm ơn rồi Mỹ cậy Hường phụ với cô đi chợ mua đồ một lát.

Ba Mùi thấy chòm xóm lại giúp dọn đám giỗ chị ta rất vui lòng, phải làm mặt bà mẹ trong nhà, nên ngon ngọt với các con, bãi buôi với khách khứa.

Ăn cơm sớm mai rồi, dì Ba Thới che dù ra chơi. Mấy bà già ở gần lần lượt cũng tựu lại. Đến xế khách đàn ông mới bắt đầu đi đám giỗ.

Quí không có áo dài. Một người trai ở gần về nhà lấy đem lại cho Quí mượn một cái áo xuyến dài đặng Quí bận mà tiếp khách và cúng lạy cho khỏi thất lễ.

Nửa chiều thì cúng đã xong. Quí mượn mấy người trai bưng dọn trên ván mà đãi khách.

Hương chức còn trai trẻ với bạn đánh bài của Ba Mùi đều tới đủ. Vài ông hương chức cựu cũng tới, duy có chủ cả với mấy ông nhà giàu hôm Quí mời thì xin kiếu, người nói không mạnh khoẻ, kẻ nói bận việc nhà, nên không đến mà thôi.

Tuy đám giỗ làm sơ sài không có gì lắm, nhưng lâu rồi trong nhà không có khách khứa ăn uống đông như vầy, bởi vậy Ba Mùi với cô Mỹ rất vui lòng, mẹ con chăm nom coi đãi khách, không bỏ sót ai hết.

Ă uống xong rồi, khách ra về lần lần.

Dì Ba Thới kêu với Quí với Sen mà khen khéo dọn dẹp trước sân sau vườn đều sạch sẽ, và khuyên hai anh em hễ trời mưa xuống thì gieo trồng cho giáp hết sẽ có huê lợi nhiều. Sen được khen nó khoái chí, bây giờ nó mới thấy làm việc tuy cực nhọc, song có cái vui tinh thần nó làm cho con người thỏa thích vô cùng.

Dì Ba Thới nhắc Quí về sự đi Trà Vinh xem lầu đài. Quí dụ dự. Dì Ba nói: “Nhà cửa dọn dẹp đã xong rồi sáng mốt dắt bà con đi coi một lát chơi cho biết với người ta, kẻo con Hường nó nập nợn[4] đòi đi hoài, chịu không nổi”.

Quí không thể từ được, nên phải hứa sáng mốt sẽ đi.

Dì Ba Thới rủ Ba Mùi với cô Mỹ đi một lượt cho vui. Cô Mỹ chịu, còn Ba Mùi nói ít đi đâu rồi quen tánh nên thích nằm nhà cho khoẻ.

Gần tối mẹ con dì Ba Thới mới về. Quí đưa ra tới lộ, dì Ba còn nhắc mốt vô sớm đặng đón đi chiếc xe thứ nhứt cho mát.


[1] ăn, dùng

[2] từ từ, chậm rãi

[3] Trả tiền dùm

[4] rất muốn, nôn náo